Một Vài Chuyện Nông Hộ - Lãng Lãng Minh Nhật

Chương 74




Lúc bị nha môn truyền triệu, Vạn Tiền Phong cũng không mấy để ở trong lòng. Luôn có mấy tên xui xẻo không có mắt mua phải thuốc lởm rồi chạy tới tìm gã. Nhưng gã không bán hàng giả mà chỉ là trộn lẫn dược liệu phẩm tướng hơi giống nhau mà thôi. Những người này không kiểm tra cẩn thận, giờ lại tới tìm gã đòi bồi thường, gã ngoan ngoãn nhận tội mới là lạ.

Kỳ thật trước kia gã cũng không làm như vậy. Chẳng qua sau khi tới Tuyền Châu, có một lần tiểu nhị nhầm lẫn trộn chung hai loại dược liệu chất lượng không đồng nhất rồi đem bán. Người mua dược liệu kia cũng sơ ý, mãi vẫn không thấy tới tìm. Chỉ một vố kia, Vạn Tiền Phong đã lời nhiều gấp hai lần.

Nếm được ngon ngọt, gã lập tức động tâm. Mua bán với dân bản địa ở Tuyền Châu thì gã không dám táy máy, những thương nhân tinh ranh như lão Trần gã cũng không động tay động chân. Chỉ với đám lái buôn bên ngoài không am hiểu dược liệu gã mới dám trộn lẫn một phần, dù sao những người này ở Tuyền Châu không có chỗ dựa, lại ở xa như vậy. Có vài người cảm thấy vì chút dược liệu này mà đi đi lại lại một chuyến nữa thì chẳng bõ, cho nên phần lớn đều không tìm tới.

Còn với những người trở lại mắng vốn, Vạn Tiền Phong cũng không sợ. Gã đã bỏ ra không ít tiền móc nối quan hệ với một vị bộ đầu bên nha môn Tuyền Châu. Chỉ cần kẻ tới đòi bồi thường dám động thủ ở hiệu thuốc của gã, gã nhất định có thể tống cổ những người vào trong nhà lao. Tuy rằng thương hộ nào cũng lắm tiền, nhưng không một ai là dám chống đối quan phủ. Bình thường dưới tình huống như vậy, Vạn Tiền Phong còn có thể vớt được thêm một món tiền nhỏ nữa.

Cứ thế làm hơn nửa năm, hiệu thuốc Vạn gia tuy rằng không đông khách bằng các hiệu khác, nhưng tiền lời kiếm được lại không ít. Có lẽ vì nhiều lần bị người cáo lên nha môn, có lẽ là ở Vĩnh Nhạc trấn cũng từng bị bắt nên gã chẳng hề cảm thấy lo lắng chút nào. Vạn Tiền Phong dẫn theo gã sai vặt đến nha môn, quả nhiên nhìn thấy ba huynh đệ Phan gia đang chờ sẵn ở đó.

Ban đầu Vạn Tiền Phong tưởng rằng lần này vẫn giống những lần trước, nhưng lên công đường rồi mới biết huynh đệ Phan gia đã mượn sức tiểu nhị của chính hiệu thuốc, còn kéo được cả vị đại phu giúp bọn họ kiểm hàng lúc trước tới làm chứng. Nhìn tư thế này rất có cảm giác thề không bỏ qua.

Trong lòng Vạn Tiền Phong thầm kêu đen đủi, cũng giận Chu Đức Sinh không biết cách làm việc. Tiểu nhị cửa hiệu mà lại để người khác lung lạc đi, thật không biết hắn đang làm cái gì. Gã nghĩ bụng lần này hẳn phải ra thêm chút bạc, chẳng qua tên tiểu nhị kia dám phản bội gã, chờ việc này xong xuôi, gã nhất định phải khiến hắn đẹp mặt. Vạn Tiền Phong không quá để ở trong lòng, một tên tiểu nhị chẳng lẽ còn có thể lật được thuyền của gã?

Lưu Thải Liên và Chu Đức Sinh bị Tống Thiêm Tài cáo lên công đường, phụ trách thẩm tra xử lí bọn họ chính là thôi quan trong nha môn, cũng chính là bà con xa của Hoàng lão bản. Lúc này Tống Thiêm Tài mới biết được quan nhỏ trong miệng mọi người lại là chính thất phẩm, trong nha môn rất có thực quyền. Tố tụng dân sự gì đó hầu như đều qua tay hắn, hơn nữa vị thôi quan này họ Hoàng, từ đó suy ra Hoàng lão bản và hắn hẳn là còn chưa xa quá năm đời.

*Thôi quan: chức quan thời cổ đại nắm giữ nhiệm vụ thẩm phán tra xét án kiện.

Tống Thiêm Tài đệ lên mẫu đơn kiện, cáo Chu Đức Sinh cường đoạt phụ nhân đã có chồng. Lúc Hoàng thôi quan tra khảo, Chu Đức Sinh đã bị dọa đến choáng váng. Gã không ngờ Tống Thiêm Tài lại tàn nhẫn như vậy. Cường đoạt? Hai từ này quả thực chính là muốn mạng gã đây mà. Lại nghĩ đến Lưu Thải Liên đã trở mặt, gáy Chu Đức Sinh chợt lạnh toát, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nửa đời sau của mình thật sự phải chôn vùi trong chốn lao tù sao?

Lưu Thải Liên cực kì phối hợp Tống Thiêm Tài, thôi quan đại nhân hỏi cái gì cũng nói đúng, đẩy hết toàn bộ trách nhiệm không còn một mảnh, biểu hiện còn vô tội hơn so với bất cứ ai khác, khóc đến vô cùng thê thảm. Ai không hiểu rõ nhìn vào khẳng định sẽ nghĩ nàng chính là người bị hại, quá đáng thương.

Chu Đức Sinh đương nhiên không thể nhận tội danh này được, vội vàng cãi lại: "Đại nhân, tiểu nhân và Lưu thị là thanh mai trúc mã, tình cảm trẻ con hồn nhiên không vụ lợi. Lúc trước thấy Tống Thiêm Tài bệnh nặng không dậy nổi, Lưu thị vì không muốn làm quả phụ cho nên mới cùng tiểu nhân tới Tuyền Châu. Tiểu nhân tuy rằng biết nàng đã có phu quân, nhưng lại nhất thời bị ma quỷ xui khiến, bị nàng mê hoặc mờ mắt, lúc này mới mang theo nàng tới Tuyền Châu, trăm triệu không phải bức bách ép buộc như lời nàng nói. Bằng không, tiểu nhân và nàng tới Tuyền Châu đã một năm có thừa, nàng và tiểu nhân đối đãi với nhau như vợ chồng, ra vào tự do. Nếu như thật sự bị tiểu nhân bức bách, vì sao trước đó nàng không chạy đi minh oan mà phải chờ đến khi bị chồng bắt được mới hô lên là bị ép. Rõ ràng là nàng không muốn bị đại nhân trừng trị nên mới cắn ngược lại tiểu nhân. Mong rằng đại nhân minh xét, trả lại cho tiểu nhân một tiếng công bằng."

Hoàng đại nhân nghe xong cảm thấy có chút đạo lý, quay sang hỏi Lưu Thải Liên: "Lưu thị, lời ngươi nói có bằng chứng gì không?"

Lưu Thải Liên đã suy nghĩ đối sách nửa ngày, không chần chừ đáp lại Hoàng đại nhân: "Đại nhân, dân phụ bị hiếp bức kỳ thật là Chu Đức Sinh và chủ nhân của hắn cùng làm. Chủ nhân của Chu Đức Sinh là Vạn Tiền Phong, lúc trước từng có thù oán với phu quân của dân phụ. Gã đầu tiên là vu hãm phu quân gian lận khoa cử nhưng cuối cùng không thành, ngược lại bởi vậy mà bị tước mất công danh, trong lòng ghen ghét. Vừa lúc dân phụ và Chu Đức Sinh có quen biết, Vạn Tiền Phong bèn cùng Chu Đức Sinh hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt dân phụ vứt bỏ phu quân để làm nhục phu quân của dân phụ. Dân phụ không muốn, bọn họ liền mạnh mẽ bắt dân phụ tới Tuyền Châu. Gã làm tất cả những việc này đều chỉ vì trả thù phu quân của dân phụ, giải toả mối hận trong lòng."

"Dân phụ chỉ là một người đàn bà, sau khi tới Tuyền Châu không nơi nương tựa. Vạn Tiền Phong và Chu Đức Sinh đe dọa dân phụ nếu như dám nói bậy thì sẽ bán dân phụ đi. Sau đó Chu Đức Sinh lại đối đãi tỉ mỉ dịu dàng với dân phụ, dân phụ nhát gan sợ phiền phức, lại mất đi trinh tiết, dần dần cũng bèn ngừng nghỉ tâm tư bắt đầu yên phận cùng gã chung sống. Đại nhân, dân phụ thật sự không phải cái loại không biết xấu hổ tư bôn với người khác. Mọi người trong Tống gia đều rất hòa khí, cho dù dân phụ chịu nổi cuộc sống khổ sở, chỉ cần xin một tờ đơn hoà li là được rồi, nào cần phải không danh không phận đi theo Chu Đức Sinh như hiện giờ? Đây hoàn toàn là bị buộc phải bất đắc dĩ. Cầu xin đại nhân làm chủ cho dân phụ, trả lại cho dân phụ một tiếng trong sạch." Lưu Thải Liên than thở khóc lóc, vô cùng nhuần nhuyễn diễn vai một phụ nhân nhát gan sợ phiền phức, bất lực nhưng lại bi phẫn bỗng nhiên thụ hại.

Tống Thiêm Tài quả thật không nghĩ tới Lưu Thải Liên có thể khơi ra cả Vạn Tiền Phong. Cơ mà như vậy càng bớt việc hơn rất nhiều. Chuyện này tuy rằng Lưu Thải Liên nói nửa thật nửa giả, nhưng có một điều có thể khẳng định chính là Vạn Tiền Phong chắc chắn tham dự trong đó. Như vậy, Lưu Thải Liên đẩy trách nhiệm qua cho gã, để gã làm đầu sỏ cũng coi như trừng phạt đúng tội.

Chu Đức Sinh vừa nghe Lưu Thải Liên khai ra Vạn Tiền Phong thì vô cùng khiếp sợ, trong lòng hoảng loạn. Thủ đoạn của Vạn Tiền Phong tàn nhẫn tới cỡ nào gã hiểu rõ, Lưu Thải Liên dám dính líu đến Vạn Tiền Phong, nàng không muốn sống nữa nhưng gã thì vẫn muốn. Nếu khai ra Vạn Tiền Phong, chờ khi đi ra ngoài gã khẳng định sẽ mất mạng.

Bỗng nhiên trong đầu Chu Đức Sinh trở nên trống rỗng. mặc kệ gã và Lưu Thải Liên trở mặt như thế nào, nhà lao khẳng định vẫn phải ngồi, chẳng qua là dài hay ngắn mà thôi. Không có Lưu Thải Liên, Vạn Tiền Phong sẽ chẳng còn lý do để coi trọng gã, chính vì thế Vạn Tiền Phong tuyệt đối sẽ không bỏ tiền cứu gã ra ngoài. Dựa vào hiểu biết của Chu Đức Sinh đối với Vạn Tiền Phong, Vạn Tiền Phong chỉ hận không thể khiến việc này càng ồn ào càng tốt, để cho mỗi người đều biết Tống Thiêm Tài bị đội nón xanh, thống khoái dẫm lên thể diện của Tống Thiêm Tài.

Lưu Thải Liên nếu đã khai ra thì e là cũng nghĩ tới chỉ có kéo Vạn Tiền Phong xuống nước bọn họ mới có thể tìm được đường sống. Vạn Tiền Phong mưu hại Tống Thiêm Tài làm rối kỉ cương, đắc tội quan lớn, vậy mà Vạn gia vẫn có thể bảo toàn gã. Nếu vậy chuyện lần này chỉ có khai ra Vạn Tiền Phong, gã mới có thể có cơ hội đi ra ngoài.

Tống Thiêm Tài chỉ là một tú tài nghèo kiết hủ lậu, làm sao có thể so được với người có cửa hàng có gia sản như Vạn Tiền Phong. Vạn gia khẳng định có thể giúp Vạn Tiền Phong thoát tội. Thủ phạm chính đã không có việc gì, tòng phạm như gã khẳng định cũng có thể bình an. Còn chuyện sau khi ra ngoài bị Vạn Tiền Phong trả thù ư, bây giờ hơi đâu mà quan tâm. Cũng may mấy năm nay gã vớt được không ít tiền từ hiệu thuốc, mang theo đi xa tha hương vẫn có thể tiếp tục sinh sống.

Suy nghĩ cẩn thận xong, Chu Đức Sinh lập tức sửa lời nói: "Đại nhân, tiểu nhân bị oan, đều là chủ nhân đương nhiệm của tiểu nhân buộc tiểu nhân phải làm như vậy. Chuyện ép bức Lưu thị tiểu nhân thật sự là không hiểu rõ tình huống. Tiểu nhân chỉ tuân theo ý của Vạn Tiền Phong đối tốt với Lưu Thải Liên, mặt khác tiểu nhân quả thật không biết. Không ngờ Vạn Tiền Phong lại dám hiếp bức Lưu thị. Tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân cho rằng là Lưu thị cam tâm tình nguyện đi theo tiểu nhân. Nếu hôm nay Lưu thị không nói, tiểu nhân đến nay còn chẳng hay biết gì cả."

Hai người đây là định đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Vạn Tiền Phong. Lưu Thải Liên phản ứng cực nhanh, lập tức giả vờ giật mình nói: "Cái gì, ngươi vậy mà lại không biết? Ta cho rằng ngươi cùng một giuộc với họ Vạn kia nên mới đề phòng khắp nơi, không dám để lộ một câu nào. Hoá ra là chúng ta đều bị Vạn Tiền Phong lừa. Đại nhân, cầu xin đại nhân làm chủ cho chúng ta!"

Tống Thiêm Tài sắp bị đôi cẩu nam nữ này ghê tởm chết rồi, cứ làm như bọn chúng vô tội đáng thương lắm ấy. Tuy rằng dính dáng được tới Vạn Tiền Phong hắn rất vui, nhưng nếu chỉ nhẹ nhàng như vậy đã buông tha cho hai người này thì tuyệt đối là không có khả năng.

Trong lòng Hoàng đại nhân cũng thấy hơi ghê tởm. Hai kẻ này một thì thông đồng với phụ nữ đã có chồng, một thì ở Tuyền Châu cùng người không phải chồng mình ân ân ái ái đã hơn một năm. Bây giờ lại đến kêu oan không phải quá nực cười sao. Kể cả là bị ép bức, nữ tử như vậy cũng thuộc dạng lả lơi ong bướm, không đáng thương hại. Còn Chu Đức Sinh thì tội bắt cóc phụ nhân đàng hoàng là không chạy đi đâu được. Chẳng qua Lưu Thải Liên và Chu Đức Sinh trăm miệng một lời đều nói Vạn Tiền Phong cũng tham dự vào chuyện này, cho nên Hoàng đại nhân không thể làm ngơ, sai nha dịch truyền triệu Vạn Tiền Phong tới đây.

Vạn Tiền Phong vừa mới bị huynh đệ Phan gia hung hăng tố cáo một phen, án xử xong, nhưng lại phải đền bù một đống của. Ghê tởm hơn chính là huynh đệ Phan gia không chỉ muốn gã bồi thường cho bọn họ mà còn liên hợp với những người gã từng lừa gạt tới đòi bồi thường tập thể. Một sóng người lớn như vậy, lại có Vệ Tiểu Ngũ đứng ra chỉ chứng, đã thế nha dịch còn tới tận hiệu thuốc điều tra được số dược liệu đã trộn lẫn để chuẩn bị giao hàng làm chứng cứ.

Lúc này, Vạn Tiền Phong nếu còn không biết mình bị kẻ khác gài bẫy thì lâu nay đã sống uổng phí rồi. Nhiều chứng cứ như vậy, Vạn Tiền Phong đành phải bóp mũi nhận tội. Không những phải bồi thường tiền, ngay cả hiệu thuốc cũng phải đóng cửa ngừng kinh doanh. Tổn thất bực này khiến Vạn Tiền Phong trong lòng nhỏ máu. Cái ăn lời nhiều nhất của Vạn gia chính là hiệu thuốc, cả hai phần sản nghiệp khác gộp lại với nhau cũng không kiếm được nhiều bằng nó.

Nhưng xui xẻo cứ nối tiếp nhau mà đến. Gã vừa mới bị phạt tiền, mấy thương hộ ở Tuyền Châu ngày thường quen biết gã đều tránh gã như tránh tà. Nguồn nhập hàng của hiệu thuốc cũng xảy ra chút vấn đề. Tuy rằng bây giờ cửa hiệu ngừng kinh doanh một đoạn thời gian, gã có thể liên hệ tìm nguồn cung khác, nhưng thái độ như vậy khiến gã cảm thấy rất bực bội.

Sau khi nghe ngóng một phen, gã lại phát hiện không biết từ khi nào chuyện gã làm ở Vĩnh Nhạc trấn đã truyền rộng khắp các thương hộ ở Tuyền Châu. Lúc biết tin tức này, Vạn Tiền Phong thiếu chút nữa muốn giết người. Gã đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu là tiền mới có thể thoát thân, lại bán gia sản tới Tuyền Châu mới đè ép được việc này xuống.

Giờ thì hay rồi, hết thảy đều uổng phí. Cho nên sau khi biết Chu Đức Sinh và Lưu Thải Liên bị bắt, nha môn truyền triệu gã, Vạn Tiền Phong chỉ hận không thể giết sống hai kẻ ngu xuẩn này. Nhưng nhìn nha dịch như hổ rình mồi đứng bên cạnh, dù không muốn đi thì gã vẫn phải đi.

Tới công đường, Vạn Tiền Phong liếc mắt một cái đã nhìn thấy Tống Thiêm Tài. Lần gặp lại Tống Thiêm Tài này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Vạn Tiền Phong từ trước đến nay. Tống Thiêm Tài ăn mặc tuy rằng không thể nói phú quý, khá vậy không tính quá kém, đôi mắt có thần, sắc mặt hồng nhuận, hoàn toàn không có một chút quẫn bách khi bị đội nón xanh, bị người người chỉ trỏ châm biếm nào cả.

Tống Thiêm Tài thế này hoàn toàn không nằm trong dự đoán của Vạn Tiền Phong. Vạn Tiền Phong tự nhận là tương đối hiểu biết Tống Thiêm Tài. Một tên thư sinh nghèo kiết hủ lậu, muốn tiền không tiền, muốn thế không thế, chỉ biết đọc sách. Chỉ một tên nghèo kiết hủ lậu vậy mà lại dám lấn át hết nổi bật của gã ở thư viện, mấy phu tử không có ánh mắt kia còn đều nói hắn học tốt hơn gã. Người như vậy kể cả có chút thiên phú học tập thì làm sao có thể so được với gã? khoa cử không cần tiêu tiền không cần chuẩn bị sao?

Nhưng chính tiểu tử nông hộ này đầu tiên là khảo trúng đồng sinh, tiếp theo không ngờ lại đỗ tú tài đứng đầu bảng, khiến một kẻ thi vài lần mới miễn cưỡng đậu vớt càng thêm nan kham. Những người đó còn đều nói Tống Thiêm Tài về sau tiền đồ vô lượng, bắt đầu vội vàng nịnh bợ hắn.

Vạn Tiền Phong hận muốn chết. Cũng may gã đã sớm ủ mưu từ trước, vì thế, Tống Thiêm Tài bị cuốn vào án gian lận khoa cử. Thư sinh một khi chọc phải cái tội làm rối kỉ cương như vậy thì xác định mặc cho Tống Thiêm Tài có bản lĩnh bắt đầu lại từ đầu, với con đường khoa cử cũng không có khả năng có thêm bước tiến.

Vốn dĩ hết thảy đều phát triển đúng theo suy tính của gã, nhưng cố tình từ đâu nhảy ra một Triệu Tài Thanh mấy phen bôn tẩu vì Tống Thiêm Tài. Triệu Tài Thanh là cử nhân lại có nhân mạch rất rộng, cuối cùng không ngờ lại bảo toàn được tính mạng và công danh cho Tống Thiêm Tài. Ngược lại Vạn Tiền Phong bị cách đi công danh, phải bỏ ra hàng núi tiền mới cứu được cái thân mang tội này ra ngoài. Nhưng ở Vĩnh Nhạc trấn thanh danh của gã đã hỏng bét, bất đắc dĩ, Vạn gia chỉ có thể toàn gia di dời tới Tuyền Châu.

Vạn Tiền Phong hận Triệu Tài Thanh xen vào chuyện người khác lại không thể làm gì được ông, nhưng Tống Thiêm Tài thì gã chắc chắn sẽ không bỏ qua. Đúng lúc này, Vạn Tiền Phong tình cờ biết được tiểu nhị dưới trướng của mình Chu Đức Sinh có chút liên luỵ với vợ Tống Thiêm Tài. Vì thế, Vạn Tiền Phong bèn thuận lý thành chương bỏ tiền góp sức giúp Chu Đức Sinh dẫn theo vợ Tống Thiêm Tài tư bôn.

Tưởng tượng đến bộ dạng thê thảm của Tống Thiêm Tài khi biết được vợ mình tư bôn với người khác, Vạn Tiền Phong lập tức cảm thấy hả giận đến cực điểm. Gã biết rõ Tống Thiêm Tài đối đãi vợ mình cũng có vài phần tình nghĩa. Dựa vào tính tình thanh cao phát ra từ người đọc sách của Tống Thiêm Tài, biết vợ bỏ trốn với kẻ khác, hắn nhất định sẽ xấu hổ không dám gặp người, hổ thẹn bi phẫn không thôi, nói không chừng còn đi đời nhà ma, sớm đăng cực lạc.

Hoài tâm tư xấu xa như vậy, Vạn Tiền Phong bèn thăng Chu Đức Sinh lên làm chưởng quầy hiệu thuốc, lại mua một căn nhà cho Chu Đức Sinh và Lưu Thải Liên. Cái gã muốn chính là khiến cho Lưu Thải Liên cam tâm tình nguyện đi theo Chu Đức Sinh, chứng minh rằng Tống Thiêm Tài ngay cả hạ nhân của gã cũng không bằng.

Từ miệng Lưu Thải Liên biết được Tống Thiêm Tài không thể tiếp tục khoa cử, Vạn Tiền Phong càng thêm vui vẻ. Gã nghĩ chờ thêm mấy năm nữa, gã phải làm một vố lớn áo gấm về làng. Nếu như Tống Thiêm Tài còn ở Vĩnh Nhạc trấn tham sống sợ chết, vậy thì gã nhất định phải tới cười nhạo châm chọc một phen cho thoả thích, khiến Tống Thiêm Tài phải hối hận vì đời này đã đắc tội với gã.

Nhưng lúc này Vạn Tiền Phong không ngờ Tống Thiêm Tài sẽ tới tìm gã trước. Nhìn Chu Đức Sinh và Lưu Thải Liên quỳ trên mặt đất né tránh không dám nhìn gã, Vạn Tiền Phong chợt dấy lên một tia dự cảm bất hảo. Trong lòng thì thầm mắng Chu Đức Sinh ngu ngốc, Lưu Thải Liên vụng về, nhưng ngoài mặt gã vẫn phải cung kính hành lễ với Hoàng đại nhân.

Tống Thiêm Tài tỉ mỉ ngắm nghía Vạn Tiền Phong, thầm nghĩ: Nhìn bề ngoài ngược lại nhân mô cẩu dạng, chỉ là tâm địa bên trong quá đen.