Lưu Thải Liên bị nhốt trong nhà giam bẩn thỉu. Bởi vì không có người nhà lo lót, bữa tối của nàng chỉ là một chiếc màn thầu đen xì làm từ bột thô. Tuy rằng xuất thân từ nhà nông, màn thầu bột thô cũng không phải chưa từng ăn, nhưng đó giờ nàng tuyệt đối sẽ không ăn thứ mốc meo thế này. Đặc biệt là trong một năm sống ở Tuyền Châu, ăn mặc chi phí không cái nào là không tốt, thịt cá ăn quen miệng, đồ ăn như vậy nàng làm sao nuốt nổi.
Nhưng từ sáng tới giờ Lưu Thải Liên chưa uống một giọt nước nào, bụng đã sớm đói ngấu, nàng đành phải bất chấp mùi vị cùng một chén nước nuốt xuống bụng. Nhìn xung quanh nhà lao lạnh lẽo, nghe từ trong các ngục giam truyền ra tiếng chửi rủa đấm đá của các nữ phạm nhân khác, trái tim Lưu Thải Liên bắt đầu dần trầm xuống.
Hoàn cảnh trong tù kém như vậy, nếu phải ở đây hai năm thì nàng còn có thể trẻ trung mỹ mạo được như hiện tại ư? Tống Thiêm Tài thay đổi. Cho dù nàng vào tù cũng không nhất định có thể tiêu trừ mối hận trong lòng Tống Thiêm Tài. Về sau khi nàng được thả ra ngoài, Tống Thiêm Tài sẽ đối xử với nàng như thế nào? Không, nàng còn có một đứa con trai, mặc kệ thế nào Tống Tiểu Bảo đều do nàng dứt ruột đẻ ra. Tống Thiêm Tài bao che cho nàng thành bị người khác bức bách cũng là để giữ lại thể diện cho con trai hắn.
Bằng không, có một người mẹ tư bôn, Tống Tiểu Bảo về sau sẽ không bao giờ dám ngẩng đầu nhìn mặt người. Đúng, người trong Tống gia và Tống Thiêm Tài vẫn luôn rất thương yêu Tống Tiểu Bảo, người Tống gia đều vô cùng coi trọng con cháu. Vì Tống Tiểu Bảo, Tống Thiêm Tài hẳn sẽ không đứng ra chứng thực chuyện nàng tư bôn. Nàng vẫn còn có cơ hội đi ra ngoài, cái mà nàng cần lo lắng lúc này chính là phải làm thế nào để sau khi đi ra ngoài không bị Tống Thiêm Tài đối phó.
Nhưng một năm không gặp, Tống Thiêm Tài đã hoàn toàn thay đổi, không còn tìm thấy chút bóng dáng nào của một người thanh cao không màng thế sự như trước kia. Nàng cho rằng dù có một ngày Tống Thiêm Tài tìm được nàng, khá vậy cũng chỉ sẽ một sự nhịn chín sự lành. Tự tôn của người đọc sách khiến hắn không cách nào làm lớn chuyện này. Nàng chỉ cần cầu xin tố khổ một phen, Tống Thiêm Tài có oán đến đâu thì cùng lắm chỉ là cả đời không qua lại với nhau nữa thôi.
Nhưng nàng lại xem nhẹ lòng tự trọng của nam tử. Đúng vậy, một người đọc sách hiểu lí lẽ, lại tự nhận là một mực thủ lễ như Tống Thiêm Tài làm sao có thể bao dung cho một kẻ không giữ phụ đạo như nàng. Cậu trai tuấn mỹ đứng cạnh Tống Thiêm Tài kia cũng lộ ra sát ý với nàng, nàng biết rất rõ. Chẳng lẽ, Tống Thiêm Tài muốn giết nàng? Đúng rồi, một người mẹ đã qua đời so với một người mẹ mang vết nhơ có lợi hơn rất nhiều đối với Tống Tiểu Bảo.
Càng nghĩ nàng càng cảm thấy kinh hãi. Lưu Thải Liên quyết định sẽ tiếp tục ăn vạ trong nhà lao, chết tử tế chẳng bằng sống đê hèn. Ở nhà giam dù mệt dù khổ nhưng vẫn còn giữ được cái mạng, Tống Thiêm Tài dù sao cũng không thể dừng mãi ở Tuyền Châu. Trong tay nàng còn có chút trang sức, đến lúc đó hối lộ nha sai đi ra ngoài sớm chút cũng không phải không có khả năng. Sau đó nàng sẽ lập tức rời Tuyền Châu, trời cao hoàng đế xa, Tống Thiêm Tài sẽ mãi mãi không tìm thấy nàng.
Miên man suy nghĩ một hồi, nàng bỗng chợt nhìn thấy nha dịch dẫn theo Tống Thiêm Tài và nam tử xa lạ có sát ý với nàng bước vào. Lưu Thải Liên lui về phía sau mấy bước, không dám tiến lên, mặt ánh lên vẻ hoảng sợ. Nàng biết Tống Thiêm Tài hiện giờ khẳng định là hận nàng thấu xương, lúc này tới tìm nàng tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Cửa lao không mở, Tống Thiêm Tài đứng ở bên ngoài, Triệu Ngôn Tu giúp hắn lấy ra bút mực. Nhìn Lưu Thải Liên trốn ở góc tường rụt đầu không ra, Tống Thiêm Tài một chút thương hại cũng không có. Kẻ muốn làm nhục hắn lại hại người thân của hắn thì đừng mong có được một phân đồng tình cùng thương hại của hắn.
"Lưu thị, ngươi không ngờ có một ngày sẽ bị ta bắt được đúng không. Có lẽ ngươi cũng từng nghĩ tới, lại chỉ cảm thấy Tống Thiêm Tài ta yếu đuối dễ bắt nạt, trọng mặt mũi thanh danh, không cách nào bắt ngươi đúng chứ? Đáng tiếc, ta đời này ghét nhất chính là bị người khi dễ bị người lừa gạt. Ngươi và ta từng có một đoạn duyên vợ chồng, ta có chỗ nào bạc đãi ngươi chăng? Ta đứt gánh công danh không có tiền đồ, ngươi có thể hòa li mà đi, chúng ta hảo tụ hảo tán. Nhưng cố tình vì đồng tiền làm mờ mắt, ngươi đã ném thể diện của Tống gia và ta xuống mặt đất dẫm, bắt tay với kẻ thù của ta để huỷ hoại ta. Ngươi làm như vậy có từng nghĩ tới Tiểu Bảo? Có một người mẹ tư bôn, chỉ bằng cái này nó đã phải bị người đời lên án. Cơ mà ta cũng không thể đánh giá quá cao lương tâm của ngươi. Ta có thể bao dung với những người có lương tâm, nhưng đối với kẻ không lương tâm thì không bao giờ. Ngươi yên tâm, thôi quan sẽ không phán ngươi hình phạt quá nặng, ta sẽ ở Tuyền Châu chờ đến khi ngươi được thả ra ngoài." Lúc nói những lời này, Tống Thiêm Tài vô cùng tâm bình khí hòa, ngữ điệu không hề có một chút biến hoá.
Nhưng lọt vào tai Lưu Thải Liên, nàng lại bị dọa vỡ mật. Nàng vội vàng đứng dậy chạy lên phía trước nói: "A Tài, ta bị buộc nên mới phải bất đắc dĩ như vậy. Ta cũng không còn cách nào. Ta chỉ là một nữ tử nhu nhược, bị kẻ khác bức bách ngoại trừ thuận theo ra thì còn có thể lựa chọn thế nào? Ta biết ngươi hận ta, nhưng ta là thân bất do kỷ. Cầu xin ngươi đại nhân đại lượng, buông tha cho ta đi. Xem ở mặt mũi Tiểu Bảo, ta tốt xấu gì cũng là mẹ ruột của nó, ở Tống gia cũng coi như có chút khổ lao. Cầu xin ngươi tha cho ta một con đường sống, chớ nên so đo với một phụ nhân nhỏ yếu." Nàng liên tục cầu xin, khóc đến vô cùng thảm thiết.
Tống Thiêm Tài nhìn Lưu Thải Liên còn tiếp tục diễn kịch trước mặt hắn mà cảm thấy chán ngấy tận cổ, cười lạnh nói: "Nhiều lời vô ích, ta chính là loại có thù tất báo, khí lượng nhỏ nhen đó. Ai khiến ta nhất thời không thoải mái, ta sẽ khiến kẻ đó cả đời đều không thoải mái. Chuyện này rốt cuộc là thế nào, trong lòng ngươi ta đều biết rõ ràng. Nếu ngươi còn tiếp tục tỏ ra vô tội, ta không rảnh nghe ngươi nói mấy câu vô nghĩa nữa đâu."
Nói xong nhấc chân làm bộ muốn rời đi. Lưu Thải Liên thấy vậy không dám khóc nữa, lau nước mắt nói: "Tống lang thật tàn nhẫn, tục ngữ nói một ngày làm phu thê trăm ngày ân nghĩa, ngươi ta phu thê một hồi, ngươi lại không chút lưu tình, đây là muốn bức tử ta ư. Ngươi rốt cuộc muốn thế nào thì xin cứ nói ra."
"Đừng nói cứ như là mình oan ức lắm. Nghiệt ngươi gây ra tự trong lòng ngươi hiểu rõ. Cũng chớ quên cho dù chuyện lần này qua đi, không có hưu thư, ngươi vẫn là người của Tống gia. Ta đưa ngươi về Tống gia, không đánh không mắng cho ngươi miếng cơm ăn, người khác đều sẽ nói ta tận tình tận nghĩa. Nếu như ta kêu đánh kêu giết ngươi, mọi người cũng sẽ không nói Tống gia ta cái gì, chỉ sẽ nói ngươi trừng phạt đúng tội. Đường lui của ngươi đều nằm trên tay ta, ngươi nên biết điều chút đi." Lời của Tống Thiêm Tài hoàn toàn đánh trúng nỗi lo lớn nhất sâu trong lòng Lưu Thải Liên.
Lưu Thải Liên không tiếp tục vờ làm cô vợ nhỏ uỷ khuất nữa, bình tĩnh mở miệng nói: "Tống Thiêm Tài, ngươi lúc này tới tìm ta nói mấy câu này rốt cuộc là vì cái gì? Phải thế nào ngươi mới đồng ý tha cho ta, ngươi đưa ra một câu trả lời rõ ràng đi."
Tống Thiêm Tài cần chính là lời này của Lưu Thải Liên. Hiện giờ cuộc sống của Tống gia ngày càng tốt lên, Tống Tiểu Bảo tuy rằng không còn mẹ đẻ Lưu Thải Liên, nhưng sinh hoạt chẳng hề kém hơn bất cứ ai. Tống Thiêm Tài một chút cũng không muốn mang theo Lưu Thải Liên về Tống gia cho rách việc. Đánh chửi phụ nữ hắn cũng không phải không thể làm, cơ mà có thể không làm là tốt nhất, hắn còn chưa đến mức mất kiểm soát như vậy. Nhưng nếu cứ thế mặc kệ Lưu Thải Liên tiêu dao tự tại, Tống Thiêm Tài lại không cam lòng.
Tống Thiêm Tài nói: "Ta muốn biết việc này từ đầu chí cuối, còn cả nhà mẹ đẻ của ngươi đã tham gia làm những gì. Ngươi đừng mơ giả vờ ngớ ngẩn để lừa gạt ta. Nếu ta đã mở miệng nhắc đến nhà mẹ đẻ của ngươi thì đương nhiên là đã biết được chút gì đó. Nếu như ngươi còn dám há miệng thở ra dù chỉ một câu gian dối, hậu quả thế nào ta nghĩ ngươi tuyệt đối sẽ không muốn biết ha."
Lưu Thải Liên rụt rụt cổ, trong lòng giật nảy, không biết Tống Thiêm Tài làm sao lại biết chuyện nàng tư bôn có liên quan đến nhà mẹ đẻ, càng không biết Tống Thiêm Tài đã biết được bao nhiêu. Nàng vốn định che giấu một chút cho nhà mẹ đẻ nhưng lại sợ Tống Thiêm Tài trở mặt, đành phải một mực kể ra hết chuyện Vạn Tiền Phong cho tỷ tỷ và nhà mẹ đẻ rất nhiều chỗ tốt để bọn họ giúp đỡ gã thực hiện âm mưu.
Tống Thiêm Tài đón lấy giấy bút từ trong tay Triệu Ngôn Tu, tỉ mỉ chép lại. Lưu Thải Liên nhìn mà kinh hồn táng đảm, nhưng lại không còn cách nào. Chờ Lưu Thải Liên vừa dứt lời, Tống Thiêm Tài mở miệng nói: "Đây là những gì ngươi vừa nói, ngươi ấn dấu vào đi."
Lưu Thải Liên ngẩn ngơ, không ngờ Tống Thiêm Tài lại tàn nhẫn như vậy, ngay cả nhà mẹ đẻ và tỷ tỷ của nàng cũng không muốn buông tha. Nàng cầm tờ giấy lên, nhìn bên trên viết nào là Lưu gia khuyến khích nàng tư bôn, tỷ tỷ nàng giật dây bắc cầu, nếu như nàng ấn dấu làm chứng, nhà mẹ đẻ khẳng định không có trái ngọt để ăn.
Lưu Thải Liên đứng bất động tại chỗ. Ánh mắt Tống Thiêm Tài hiện lên vẻ châm chọc, chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi không ký tên cũng được, ta đưa ngươi về Tống gia, mỗi ngày kêu nương dẫn ngươi tới Lưu gia mắng chửi một canh giờ, để cho nhà mẹ đẻ của ngươi dương danh thiên hạ. Còn tỷ tỷ ngươi, ta tin tưởng tộc trưởng của nhà chồng mà biết thì nhất định sẽ thay ta dạy dỗ cẩn thận một phen. Đương nhiên, ngươi cũng có thể một mình gánh chịu, thay bọn họ nhận hết trừng phạt." Lúc nói những lời này, ngữ khí Tống Thiêm Tài đều đều không chút phập phồng, nhưng Lưu Thải Liên lại nghe ra hàn ý.
Nàng đã không thể quay về nhà mẹ đẻ, Tống Thiêm Tài dường như cũng không có ý định đưa nàng trở về. Nhà mẹ đẻ của nàng họ hàng đông đảo, tỷ tỷ cũng sinh được con trai đặt vững gót chân ở nhà chồng. Cho dù nàng ấn dấu, Tống Thiêm Tài cùng lắm là tới làm ồn ào, bọn họ cũng chỉ cần chịu chút trừng phạt nhỏ. Mà nàng chỉ là một nữ tử tử yếu đuối, không thể trêu vào Tống Thiêm Tài đang trong cơn giận dữ.
Do dự nửa ngày, ngẩng đầu nhìn Tống Thiêm Tài nét mặt bất biến, nàng rốt cuộc vẫn ấn dấu lên. Tống Thiêm Tài lấy lại tờ giấy, mở miệng nói: "Ta sẽ cầu với thôi quan đại nhân không để ngươi phải ngồi tù, nhưng nửa đời sau ngươi tuyệt đối không được tiếp tục vấy bẩn Tiểu Bảo. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì đã sinh ra Tiểu Bảo, bằng không kết cục của ngươi nhất định thảm hơn thế này gấp trăm lần."
Lưu Thải Liên nghe lời này trong lòng lộp bộp, mặt ánh lên vẻ sợ hãi. Tống Thiêm Tài không muốn tiếp tục nói chuyện với nàng nữa, kéo Triệu Ngôn Tu đi ra ngoài.
Trên đường trở về, Triệu Ngôn Tu nhịn nửa ngày cuối cùng không nín được nữa. Thấy sắc mặt Tống Thiêm Tài không quá xấu, y mở miệng hỏi: "Đại ca, mấy lời vừa rồi của ngươi là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đưa Lưu Thải Liên về trông chừng sao?" Không cho Lưu Thải Liên cơ hội bôi đen Tống Tiểu Bảo, dựa vào tính tình của đại ca thì hẳn là sẽ không giết người diệt khẩu, vậy chỉ có đặt ở dưới mí mắt canh chừng thôi.
Tưởng tượng đến cảnh Lưu Thải Liên sẽ theo chân bọn họ trở về Tống gia, cả người Triệu Ngôn Tu lập tức cảm thấy không được tự nhiên, trong lòng càng thêm khó chịu đè nén. Y biết Tống Thiêm Tài không thích y giấu tâm sự ở trong lòng, chuyện gì cũng tự mình miên man suy nghĩ, cho nên lúc này mới hỏi ra miệng.
Tống Thiêm Tài nhìn thoáng qua Triệu Ngôn Tu nói: "Ai, đồ ngốc nhà ngươi. Người như Lưu Thải Liên ta nhìn nàng làm bộ làm tịch một lúc thôi là muốn đi rửa mắt ngay rồi. Nếu như đặt nàng ở ngay dưới mí mắt thì không phải tự khiến mình không thoải mái sao. Nhưng mà có thế nào thì nàng vẫn là nương Tiểu Bảo, nếu làm ra chuyện khác người chỉ e sẽ liên luỵ đến Tiểu Bảo. Ta cũng không thể để Tiểu Bảo bị nàng liên luỵ. Ta đã hỏi thăm được trong địa phận Tuyền Châu cách đây hai- ba ngày đường có một toà núi tên Đại Lĩnh Sơn, ở đó có am ni cô chuyên thu nhận nữ tử phạm tội, ta định đưa Lưu Thải Liên tới đó. Nơi này có người chuyên trông giữ, mỗi năm phải giao hai mươi lượng bạc, các nữ tử phạm tội phải tự thân lao động, niệm kinh, lấy khổ tu để chuộc lại tội nghiệt của mình."
Triệu Ngôn Tu nghe xong lập tức vui vẻ trở lại. Chỉ cần Lưu Thải Liên không đi theo bọn họ, Lưu Thải Liên cuối cùng ở đâu y chẳng thèm để ý. Chẳng qua cuộc sống ở mấy loại am ni cô này đều rất kham khổ, nếu đều là nữ tử phạm tội, Lưu Thải Liên đi vào khẳng định không có trái ngọt để ăn.
Tống Thiêm Tài liếc mắt nhìn Triệu Ngôn Tu, nói: "Ta dự định về sau đến Tuyền Châu sinh sống. Để Lưu Thải Liên ở đó mười năm tám năm, nếu như nàng sửa đổi thì cho nàng một tờ hưu thư, buộc nàng về sau không được xuất hiện trước mặt người Tống gia rồi sẽ buông tay không quản nàng nữa. Còn như hết hy vọng không thay đổi, vậy lại nộp thêm chút tiền để nàng tiếp tục ăn chay niệm phật. Có người mẹ một lòng hướng Phật, về sau cho dù có kẻ nhảy ra nhắc đến chuyện Chu Đức Sinh thì cũng không ảnh hưởng quá lớn tới Tiểu Bảo."
Còn bên này vừa nghe tin Vạn Tiền Phong bị bắt vào trong nhà lao, cha gã - Vạn lão gia lập tức bị dọa đến hôn mê. Vạn Tiền Phong là trưởng tử của Vạn gia, nương gã là nhị phòng. Nhưng chính thất của Vạn lão gia không sinh được con trai. Vì nhi tử thân yêu, Vạn lão gia hung hăng một phen hoà li với chính thất, đưa nương Vạn Tiền Phong lên phù chính. Lúc trước vì để nương Vạn Tiền Phong phù chính, Vạn lão gia đã phải đền bù cho vợ trước và nhà mẹ đẻ của nàng rất nhiều chỗ tốt, lại đưa thêm rất nhiều của hồi môn tới nhà nhạc gia cho con gái chính thất.
Gia sản của Vạn gia từ lúc ấy đã bắt đầu rụt lại hơn một nửa. Cũng may Vạn Tiền Phong học hành giỏi giang, Vạn lão gia vẫn cảm thấy rất vui. Thương hộ có giàu nứt đố đổ vách đến đâu thì dòng dõi vẫn không cao bằng làm quan. Vạn Tiền Phong học giỏi, gánh trọng trách quang tông diệu tổ, Vạn lão gia đương nhiên là chiều chuộng gã đến vô pháp vô thiên. Vạn Tiền Phong phải khoa cử, cửa hàng trong nhà không thể không ai kế thừa, Vạn lão gia lại cùng nương Vạn Tiền Phong đẻ thêm một đứa con trai, đặt tên Vạn Tiền Lợi, từ nhỏ đã được cầm tay chỉ bảo cách làm ăn từ li từng tí.
Vốn dĩ con trai cả làm quan, con trai út làm buôn bán, Vạn gia thịnh vượng dường như ở ngay trước mắt. Nhưng cố tình Vạn Tiền Phong lầm lạc phá hỏng hết thảy, huỷ hoại con đường khoa cử. Đứa con này đã được Vạn lão gia đặt ở đầu quả tim yêu thương nhiều năm, dù thế nào cũng không có khả năng mặc kệ. Ông đành phải bỏ ra một nửa gia sản đảm bảo bình an cho gã. Nhưng vì đã đắc tội quan lớn, Vạn lão gia đành phải bán sản nghiệp tổ tiên toàn gia dời đến Tuyền Châu mong sau này Đông Sơn tái khởi.
Sau khi tới Tuyền Châu, Vạn lão gia không màng ánh mắt của con trai út giao hết toàn bộ phần sản nghiệp còn dư lại cho Vạn Tiền Phong. Thấy Vạn Tiền Phong làm ăn giống mô giống dạng, ông liền bắt đầu phủi tay làm chưởng quầy. Con trai út không chịu nổi Vạn lão gia bất công, dưới cơn tức giận kéo theo vợ con yêu cầu phân gia. Vạn lão gia bèn chia cho hắn một cái tiệm vải nhỏ nhất trong nhà, phân hắn ra ngoài, còn hiệu thuốc kiếm lời nhiều nhất và một cái xưởng thì để lại cho Vạn Tiền Phong.
Nhưng cuộc sống thái bình trôi qua chưa đến một năm, Vạn Tiền Phong lại bị bắt tới nha môn. Vạn lão gia nhất thời chịu không nổi ngất đi, lúc tỉnh lại thì nửa người đã không thể động đậy. Người hầu lâu năm của Vạn gia trước kia đều đã bị Vạn Tiền Phong bỏ lại Vĩnh Nhạc trấn, hạ nhân mới thấy Vạn lão gia ngã xuống, Vạn Tiền Phong lại bị bắt, cả đám bèn nổi lên ý xấu.
Hoàng lão gia và nhóm thương hộ ở Tuyền Châu đã sớm như hổ rình mồi. Thấy Vạn gia rối loạn, bọn họ lập tức bắt đầu liên hợp lại với nhau. Trước tiên cắt đứt nguồn cung hàng của Vạn gia, sau đó hạ giá hàng loạt các thương phẩm cùng loại với Vạn gia. Trong lúc nhất thời sinh ý Vạn gia xuống dốc không phanh, hiệu thuốc lại không được mở, Vạn gia không lấy ra được bao nhiêu tiền mặt, Vạn lão gia đành phải bán xưởng đi cứu Vạn Tiền Phong. Hoàng lão bản lập tức thừa cơ ép giá.
Mà Vạn lão gia hành động không tiện, sai bọn hạ nhân đi lo lót. Đám hạ nhân này tiêu một thì báo lên mười, rất nhanh bạc đã thấy đáy mà vẫn chưa nghe được một chút tin tức tốt nào về Vạn Tiền Phong. Vạn lão gia cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ đành tìm con trai út Vạn Tiền Lợi trở về, muốn Vạn Tiền Lợi đi cứu Vạn Tiền Phong.
Không ngờ Vạn Tiền Lợi đã sớm chướng mắt Vạn Tiền Phong lúc nào cũng đè lên đầu lên cổ hắn. Ngoài miệng thì đồng ý với cha, nhưng trên thực tế hắn lại chẳng làm gì, còn ngầm động tay chân gửi không ít chứng cứ Vạn Tiền Phong giở trò bịp bợm trong làm ăn đến nha môn, chỉ hận không thể khiến Vạn Tiền Phong ăn cơm tù thêm mấy năm mới thoả.