Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 24: Kiếp này không có khả năng




Thật buồn cười rằng khi hai bọn họ nên vợ nên chồng sống chung một nhà thời gian chạm mặt nhau cũng không nhiều bằng giai đoạn gần đây.

Ôn Hạo Hiên thực sự khiến cô đi từ bất ngờ sang đến bàng hoàng hoảng hốt.

“Anh đang làm gì ở đây?”

Ôn Hạo Hiên dựng lông như con mèo bị hù, ngụm trà uống dở suýt chút thì nghẹn, nghe giọng nói của cô dường như sự hiện diện của hắn không được chào đón chút nào.

“À…thì, tôi có công chuyện tiện đường vào hỏi thăm lão phu nhân.”

“Bà ngoại của tôi hiện tại đã lui về dưỡng lão cũng không có quan hệ quen biết gì với Ôn tổng!”

Ôn Hạo Hiên: “…”

Cô ấy lại cố gắng kéo khoảng cách với hắn.

Việc kết hôn cùng Ôn Hạo Hiên, bà ngoại trong lòng vẫn luôn canh cánh rất nhiều, nói thẳng ra bà không ưa gì tên cháu rể lúc nào cũng trưng cái bộ mặt lạnh hơn xác chết với cháu gái cưng của bà.

Trong khi cô luôn ra sức lấy lòng các cô dì chú bác bên nhà chồng thì Ôn Hạo Hiên ngược lại cũng chỉ giữ mối quan hệ quen biết chứ không thèm thân thiết gì. Những dịp tụ họp ngày lễ gia đình cũng cố gắng tránh mặt hết sức có thể.

Vậy mà bây giờ Ôn Hạo Hiên không có lý do gì lại vô cớ đến ‘thăm hỏi’ bà của cô cơ đấy.

“Được rồi Tiểu Y Y, cậu ta không ngại già nhàm chán, đến chơi, tối thiểu con nên giữ lịch sự với khách!”

Việc của cả nhà Hứa Phương Kỳ khiến bà sụt cân tiều tuỵ rất nhiều, có những đêm u uất đến mức phải nhập viện cấp cứu, khoảng thời gian khó khăn này Mộng Dao Y chuyển đến nhà bà luôn để tiện chăm sóc.

Lão phu nhân là người cưng chiều con cháu trong nhà hết mực, nhưng cũng là người đặt gia giáo tôn ti lễ nghĩa lên đầu để dạy tiểu bối, dù suy sụp và thất vọng nhưng bà sẽ không bao che hay nhúng tay giúp đỡ cho những kẻ tự tạo nghiệp chướng kia.



Nói bà là người nghiêm khắc cũng đúng là người hoà ái cũng không sai, việc lăn lộn trên thương trường khi còn nhỏ đã tôi luyện rèn giũa ra con người sắc sảo hiện tại như bà.

“Mau đến đây rót trà cho khách, Ôn Hạo Hiên nói cậu ta thích nhất là trà hoa oải hương đó, khẩu vị giống con thật!”

Ôn Hạo Hiên chột dạ đánh mắt sang hướng khác, khó khăn nhét miếng bánh vào mồm, tiếng rột roạt trong miệng càng khiến hắn ngại ngùng hơn.

Mộng Dao Y vẻ mặt không tình không nguyện mà rót trà, nước trà tràn miệng ly cô mới dừng động tác.

Trà sao? Sợ rằng Ôn Hạo Hiên không phân biệt nổi đâu là trà đâu là nước lã ấy! Trà oải hương? Từ khi nào hắn nói dối quen miệng thế?

Nhìn tách trà màu tím nhạt đẹp mắt không hiểu sao Ôn Hạo Hiên thấy hơi gai gai ở cổ họng, hơi nóng vẫn còn bốc, nước trà tràn ra cả bàn, vẻ mặt của Mộng Dao Y chính là kiểu ‘thích thì uống hết đi!’

Lão phu nhân cười dung túng cho hành động vô lễ của cháu gái mình.

Ôn Hạo Hiên đương nhiên chả có lý do gì đến thăm hỏi bà già này cả, đến giờ mà chưa rõ thì chẳng phải những năm tháng ăn muối kia đã lãng phí rồi sao?

Kiểu người âm trầm như Ôn Hạo Hiên có cái tôi cùng cá tính rất mạnh, chỉ sợ cậu ta khó có thể xuống nước yêu chiều dỗ dành bạn gái mình.

Trước Ôn Hạo Hiên gần đây còn có một cậu nhóc Hạ Duy, xét về bối cảnh và gia thế không thể so một nửa với Ôn Hạo Hiên nhưng cũng vì thế cháu gái bà sẽ không bị lép vế hay phải để ý khép nép ánh nhìn từ gia đình đối phương, thay vì một kẻ khó nắm bắt như Ôn Hạo Hiên thì Hạ Duy là lựa chọn an toàn, nhưng nhìn vào mối quan hệ hai đứa bây giờ, đột nhiên bà thay đổi suy nghĩ.

Tiểu Y Y đối xử với Hạ Duy là duy trì khoảng cách là lịch sự nhưng với Ôn Hạo Hiên lại rất tuỳ ý còn có cảm giác rất thân quen và Ôn Hạo Hiên cũng không phải kẻ lạnh lùng, ngạo mạn như bà ta đoán. Cậu ta dè dặt như sợ Tiểu Y Y phật lòng.

Ba người ngồi tán gẫu một lúc thì lão phu nhân rút lui nhường không gian cho hai người trẻ trò chuyện.

Bà ngoại không ở đây, Mộng Dao Y cũng nhanh nhanh đuổi khéo Ôn Hạo Hiên về.



Mục đích đến đây là để lại ấn tượng tốt với lão phu nhân, hắn không hề biết Mộng Dao Y chuyển về đây sống, việc gặp cô ở đây là điều bất ngờ cũng đỗi vui mừng nhưng phản ứng ‘đuổi vong’ của cô khiến hắn tủi thân không ít.

Cô không còn yêu thích hắn, hắn tự hỏi mình đã làm sai ở đâu?

“Y Y em có muốn cùng tôi…”

Câu ăn trưa chưa đánh vần khỏi miệng, Mộng Dao Y đã thẳng thắn đánh gãy: “Ôn tổng, tôi thấy rất phiền, hi vọng từ nay về sau ngài giữ khoảng cách với chuyện của tôi thì tốt hơn!”

Giữa thời tiết mùa đông, hôm nay có thể nói là ngày đẹp trời hiếm có, nhiệt độ không dưới 20 độ C, trời trong gió thổi nhẹ, ngoại cảnh cũng ủng hộ để dạo chơi hẹn hò nhưng nhân vật chính lại không cho phép.

“Y Y…”

Mộng Dao Y hận không thể bịt tai mình vào, mỗi lần người nam nhân này gọi tên cô với giọng điệu buồn bã, khổ sở đó vô hình chung trở thành những nhát dao thoả thích đâm chọc vào tim cô, cảm giác của cô cũng chính là khổ sở và khó chịu.

“Nếu những việc tôi đang làm khiến em thấy phiền thì tôi sẽ bớt lại, nhưng ít nhất xin em hãy để tôi quan tâm em như một người bạn tâm giao, vì những chuyện liên quan đến em, cơ thể giống như được lập trình khó mà ngồi yên được!”

Bạn tâm giao?

Mộng Dao Y nghiến răng ken két, hiện tại cô thấy bản thân như đang đi trên đường biết là có viên gạch rơi xuống nhưng không thể tránh được vậy!

Việc lơ nhau đi mà sống khó khăn thế sao?

Hắn có biết rằng cô đã lấy bao nhiêu quyết tâm để không chui vào cuộc sống của hắn nữa không? Nếu hắn đối xử với cô chỉ bằng nửa lúc này khi bọn họ là vợ chồng thì chuyện có đi xa đến mức như vậy không?

Mộng Dao Y lần nữa hạ quyết tâm, dùng những lời tàn nhẫn cùng đem cả hai tổn thương.

“Ôn Hạo Hiên, tôi là bị chính anh ép vào đường cùng, thế giới của tôi không hề chào đón anh! Đây không còn là lời nhờ vả nữa, hi vọng anh hiểu rằng ở kiếp này tôi với anh sẽ không bao giờ thành cả, anh khiến tôi chán ghét vô cùng, xin hãy tránh xa tôi ra tuyệt đối đừng có dính líu đến tôi!”