Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 23: Tổn thương




“Vứt hết đi, lần sau đừng có để rác trên bàn tôi!”

Gân xanh trên trán Ôn Hạo Hiên nổi lên, cho thấy hắn tức giận chán ghét đến nhường nào.

Tư Thanh Thuần nhếch nhẹ khoé miệng, đôi mắt đắc ý khinh khỉnh được giấu thành công qua chiếc kính mọt sách.

Chất giọng thỏ thẻ vang lên: “Vâng Ôn tổng!”

Cô ta nhanh nhẹn vơ vét những món đồ sến rệt vớ vẩn đặt trên bàn rồi lắc đuôi ra ngoài.

Người theo đuổi Ôn tổng xếp dài khắp con phố, từ minh tinh, doanh nhân, các tiểu thư hào môn, hạng phụ nữ nào cũng có hết, một lũ đàn bà khoác lên mình vẻ hào nhoáng cao quý nhưng bản chất lại là loại ti tiện thèm muốn phủ phục dưới thân đàn ông.

Mộng Dao Y là một trong số đó, bản tính kiêu ngạo hống hách chỉ vì cô ta may mắn được sinh ra trong gia đình giàu có, học vấn cao được giáo dục tử tế bằng những thứ người thường khó mơ được.

Những ngày gần đây Mộng Dao Y vào Ôn Hạo Hiên luôn là chủ đề bàn tán không ngớt, hai gia tộc lớn liên hôn, trai tài gái sắc thành đôi, đám cưới thế kỷ giới hào môn,…Vô số những lời hoa mỹ được đặt làm tiêu đề, Tư Thanh Thuần đoán chắc là người phụ nữ không có liêm sỉ đó mua bài để thoả mãn hư vinh bản thân.

Nghĩ đến việc Mộng Dao Y trở thành Ôn thiếu phu nhân, Tư Thanh Thuần không khỏi nổi lên lòng căm ghét, nhìn bó hoa hoè nông cạn cùng hộp quà ngớ ngẩn trên tay, Tư Thanh Thuần tức khắc tiến đến chỗ thùng rác.

“Cô đang làm cái gì thế? Ai cho phép cô động vào đồ của tôi!”

Mộng Dao Y bất ngờ xuất hiện, giật đồ từ trong tay Tư Thanh Thuần, âm giọng phẫn nộ lên cao đủ để thu hút những ánh mắt xung quanh.

Tư Thanh Thuần cười mỉa, một bộ dạng không hề phù hợp với hình tượng thuần khiết cô ta thường tạo ra.

Mộng Dao Y càng làm loạn thì người mất mặt là cô thôi.



“Ôn tổng nói rác thì phải để đúng chỗ, tôi đang làm đúng công việc của mình thôi, nếu cô Mộng muốn cầm rác về thì cứ việc!”

Tròng mắt Mộng Dao Y mở lớn, bàn tay trầy xước bởi gai và vết bỏng ôm chặt lấy thứ mà hắn coi là ‘rác’.

Bó hoa cô tự tay hái cắt gói, bánh ngọt là tự tay nướng là những thứ tầm thường, nhưng cô nghĩ rằng một chút tâm ý nào đó có thể…có thể khiến hắn để mắt đến.

“Bình hoa đang cố gắng làm tạp vụ để chứng minh năng lực của bản thân phải không?”

Tư Thanh Thuần trưng ra nụ cười chế nhạo mà chỉ có Mộng Dao Y thấy, làm cô dâu của Ôn Hạo Hiên thì sao chứ? Chẳng mấy chốc Mộng Dao Y cũng bị bỏ xó thôi, như đoán được kết cục, Tư Thanh Thuần cảm thấy mình vẫn đang trên cơ chẳng nể hà gì mà khiêu khích.

“Tôi còn làm tốt vị trí của cô nữa đấy, ‘Ôn thiếu phu nhân’ có muốn đổi không?”

Một tiếng chát giòn tan vang lên, ngay chốn văn phòng, Ôn thiếu phu nhân tương lai nổi cơn thịnh nộ động tay động chân lên thư ký của chồng mình.

Tư Thanh Thuần rất biết cảnh đẩy kịch tính lên cao trào, sau cú tát cô ta giả vờ lảo đảo ngã xuống, một bên má đỏ bừng, ánh mắt rưng rưng đầy tủi thân dù không biết ai đúng ai sai trong câu chuyện nhưng nhìn Tư Thanh Thuần thôi cũng dễ dàng lấy sự đồng cảm của mọi người.

“Mộng Dao Y nếu cô còn làm loạn tôi sẽ ra chỉ thị cấm cửa cô vào đây!!!”

Sắc mặt Mộng Dao Y lập tức như bị rút hết máu, cô bàng hoàng bởi lời nói vô tình phát ra từ chính miệng hắn, đó là lời mà hắn có thể nói với vợ sắp cưới ư? Ngày kết hôn của cả hai đã định, mọi thứ đang được tất bật chuẩn bị, thiệp mời đã gửi hết, ai nấy cũng biết tin mừng, hoan hỉ chia vui với bọn họ.

Cô trở thành người phụ nữ may mắn nhất được làm cô dâu của hắn.

Ôn Hạo Hiên đứng đối diện với cô, tấm lưng cao lớn đĩnh đạc vô tình trở thành điểm tựa bảo vệ cho cô thư ký tội nghiệp kia.

“Hôn nhân chính trị có khác, thái độ của Ôn tổng tệ như vậy đoán chắc ngài cũng chả thích thú gì!”

“Còn phải nói, yêu đương thật sự có làm như vậy không? Ôn tổng thà đứng về thư ký Tư còn hơn là người vợ danh nghĩa kia!”



Tiếng xì xầm to nhỏ từ nhân viên rơi vào tai, khuôn mặt đắc ý cùng ánh mắt cười nhạo từ người phụ nữ kia, những thứ xấu xa đáng ghét chọn Mộng Dao Y làm tiêu điểm. Tôn nghiêm bị dẫm đạt xuống đất, phạm tiện như thứ cặn bã dơ bẩn. Còn hắn…mặc kệ cô trở thành đối tượng công kích, chỉ trỏ.

Hắn là cả thế giới của cô và giờ cả thế giới lại đang quay lưng với cô. Thử hỏi xem cô đã thống khổ và thất vọng đến nhường nào.

“Em xin lỗi, Hiên…”

Âm giọng nhỏ nhẹ cứ như sợ sẽ chọc tức thêm hắn.

Ôn Hạo Hiên không muốn lãng phí thêm thời gian nào, lạnh lùng quay đi.

Kể từ lúc đó, Mộng Dao Y sống trong nỗi tự ti hèn mọn, cô sợ sẽ khiến hắn tức giận, khiến hắn ghét bỏ, lời xin lỗi yếu ớt luôn treo ở cửa miệng, cô mong hắn có thể tha thứ cho sự ích kỷ của cô nhưng đến cuối đời cô vẫn chưa thể nhận sự tha thứ từ hắn.

Ôn Hạo Hiên giật mình, một giấc mơ ngắn ngủi hiện ra rõ nét như mới xảy ra ngày hôm qua.

Chăn ga nhăn nhúm, thấm mồ hôi, người trên giường hoảng hốt nhưng cũng nhanh chóng hồi thần, tiếp đến căn phòng giống như được trận phong ba ghé qua, Ôn Hạo điên loạn đập phá mọi thứ trong tầm mắt. Rất lâu sau đó, khi cơ thể lẫn tâm trí kiệt quệ, Ôn Hạo Hiên đau đớn ngồi thụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, hai bàn tay không biết đã xước xát chảy máu lúc nào, con ngươi ánh lên sự mệt mỏi cùng oán trách.

Hắn biết…biết tất cả, biết Tư Thanh Thuần nói móc cô, biết mọi người bàn tán, cười cợt chính cô nhưng hắn không hề can thiệp. Hắn ở đó đổ lỗi và phát tiết lên người cô. Sống một cuộc sống đã được vạch ra, hắn hoàn toàn không biết thế nào là đam mê, là khát vọng hay ước mơ, hắn cứ như thế sinh ra rồi mặc định gánh vác trách nhiệm sự nghiệp gia tộc. Một cuộc đời áp lực và chán ghét và giờ hắn lại để một người phụ nữ chen chân tự ý quyết định tương lai của hắn.

Đó là lý do Ôn Hạo Hiên đổ lỗi đối xử không ra gì với Mộng Dao Y.

Khuôn mặt tổn thương không nói nên lời của cô hắn có làm đủ cách cũng thể xoá nhoà, tội lỗi mà hắn gây ra có sống thêm một kiếp cũng không trả đủ.

Phải khiến hai âm dương cách biệt, hắn mới nhận ra cô gái đó quan trọng với hắn như nào.

Cô là màu sắc, là nỗi nhớ, là động lực cũng là nỗi đau tê tâm phế liệt của mình hắn.