Một Thời Để Chết Một Thời Để Yêu

Chương 25: Yêu và thương




“Nốc như thế là muốn vào viện hay gì?” Isora tặc lưỡi, nhìn đối phương uống như muốn đăng xuất thế kia đột nhiên cốc rượu trên tay mình cũng thấy khó nuốt.

“Cứ kệ tên đó đi, cậu dự định ở lại mấy ngày?” Lạc Di Nhiên vứt Ôn Hạo Hiên sang bên quay ra trò chuyện với Isora.

“Công việc hoàn thành là tôi về luôn, cho nên chỉ rảnh mấy buổi tối nay thôi!”

“Mẹ kiếp dù không muốn nói thật đâu nhưng dáng vẻ của cậu rất thích hợp công việc bán đồ chơi đấy!”

Lạc Di Nhiên cười lớn, âm giọng cũng khá to, vô tình thu hút những người ngồi quanh, dáng vẻ cậu ta lúc phát ngôn ra từ ‘đồ chơi’ đầy ngả ngớn khiến cho mọi ánh nhìn hướng đến Isora càng kỳ quặc, xì xào hơn.

Tôi bán đồ chơi của trẻ em rất là lành mạnh đấy nhé, mấy người nhìn cái gì mà nhìn!!!

“Vậy rốt cuộc Ôn thần kia có chuyện gì?” Isora đánh mắt sang cạnh, ngay cả ngồi thôi hắn cũng lảo đảo muốn ngã xuống rồi kìa.

“Thất tình!” Lạc Di Nhiên phán câu xanh rờn!

Isora không khỏi kinh ngạc, quen biết nhiều năm đến vậy đây là lần đầu tiên anh nghe tin Ôn Hạo Hiên yêu đương cho nên sự tò mò khơi dậy đến đỉnh điểm.

oOo

“Lại có chuyện thú vị như thế sao? Chà tôi rất muốn gặp mặt cô ấy đấy!”

“Thực sự là đại mỹ nhân đó!” Đến Lạc Di Nhiên mắt cao hơn đầu còn xác nhận vậy cô gái đó chắc chắn không phải dạng tầm thường.

“Đừng có bàn tán sau lưng cô ấy!”

Cái tên chỉ cần gió nổi lên một tí cũng có thể hất ngã bất tỉnh ấy vậy vẫn còn lý trí để bảo vệ người ta. Con quể tình yêu quật thật rồi!!!

“Tôi vào rửa mặt một chút!”

Đầu của Ôn Hạo Hiên ong ong theo mỗi bước đi, lời nói vô tình của cô giống như đã xăm vào não hắn. Không chỉ không yêu thích, cô còn có ác cảm với hắn, ở cạnh Hạ Duy hay Lạc Di Nhiên cô đều thoải mái giao tiếp, hắn ngay cả một nửa cũng không thể so.

Xúc cảm thống khổ giày vò này chính xác là những gì cô từng trải qua, không còn hơn thế hắn chỉ bị cô từ chối mấy lần, còn cô lại nhận tổn thương nửa đời người.

Ôn Hạo Hiên mày ra nông nỗi này cũng đáng lắm!

“Ối từ từ thôi…”

Ôn Hạo Hiên lảo đảo bước ra từ nhà vệ sinh, vịn vào thành tường để đứng vững, bất ngờ một người phụ nữ xuất hiện cản lối.

Những giọt nước vẫn còn đọng trên tóc mái tí tách nhỏ xuống, men rượu cản trở không ít giác quan của hắn.



Mái tóc xoăn màu nâu chiếm hết tầm mắt khiến não của hắn liền nhảy ra một hình bóng nhung nhớ.

“Y Y?”

Đối phương chững vài giây, sau đó càng lúc càng làm càn, cánh tay trắng nõn gầy gò chủ động quấn lên cô nam nhân.

“Vâng là em đây, Y Y của anh!”

Không phải không phải Y Y của hắn, mùi nước hoa nồng nặc làm hắn muốn nôn.

“Chúng ta đến chỗ yên tĩnh được không, để em dìu anh nhé!”

“Cút…”

Nếu Ôn Hạo Hiên tỉnh táo thì liệu có để nữ nhân không biết từ xó xỉnh nào chui ra dụ dỗ ve vãn không? Rượu chè quả nhiên là thứ không nên đụng mà!

“Này! Muốn dẫn người đi đã hỏi chủ nhân chưa?”

Đến mức ra cửa thôi cũng đụng mặt nhau, Mộng Dao Y cũng muốn quỳ xuống hỏi ông trời rằng ông đang trêu đùa bọn họ phải không?

Ôn Hạo Hiên thực sự muốn ám cô đến bao giờ mới vừa lòng đây?

Mộng Dao Y cáu kỉnh dựa tường, một bộ dạng không phải người qua đường thấy chuyện bất bình mà giúp đỡ, nhìn vào lại tưởng đang muốn bắt ghen ấy!

“Cô là cái thá gì mà xen vào?”

Người phụ nữ liếc một cái liền biết kẻ địch của mình, miếng mồi gần miệng không thể để nó tuột mất được. Cô ta biết rõ người đàn ông này có bao nhiêu máu mặt, chỉ cần ‘xơ múi’ một tí thôi, cô ta sẽ dễ dàng đổi đời.

Ai thèm quan tâm con ả Y Y là ai chứ?

Mộng Dao Y giậm đôi giày cao gót xuống, tiếng cộp cộp vang lên trong không khí im lặng căng thẳng.

Cô ta lùn hơn Mộng Dao Y, vóc dáng không đẹp bằng, khuôn mặt càng không có tư cách để nhắc đến.

Vậy con mẹ nó Ôn Hạo Hiên nhìn thấy điều gì ở cô trên người cô ta?

“Ôn Hạo Hiên nếu anh không nhanh lại đây, thì coi như tôi làm chuyện dư thừa đi!”

Chẳng để Mộng Dao Y nói hết câu, Ôn Hạo Hiên lững thững đi đến đứng đằng sau lưng cô, khuôn mặt mơ màng, đường nét nam tính vì thế mà trở nên dịu dàng hơn, cái người cao lớn đến mét chín không biết học ở đâu cái bộ dạng uỷ khuất như gái nhà lành bị khi dễ.

“Y Y…”

Mộng Dao Y rùng mình, cô vẫn chưa có cách miễn nhiễm khi hắn gọi tên cô đầy thâm tình như thế, là cô quá ảo tưởng cho nên mới cảm thấy tông giọng mềm mại của hắn giống như đang dỗ người yêu.



Dường như chưa đủ công kích, Ôn Hạo Hiên kéo nhẹ ống tay Mộng Dao Y thủ thỉ: “Y Y anh theo em về nhà được không?”

Cổ họng Mộng Dao Y nghẹn ứ, cô đoán mặt của mình chắc chắn đỏ đến mức muốn bốc khói, trái tim bị người nam nhân không có nguyên tắc này trêu đùa đến đau.

Người phụ nữa lạ mặt kia nghe Ôn Hạo Hiên gọi cô là Y Y thì vỡ lẽ, nữ chính của người ta đã ở đây rồi, cô ta không còn cách nào, hậm hực trao cái nhìn sắc bén về phía hai người, tặc lưỡi bất mãn nhanh chóng rời đi.

Thấy cô ta mất hút ở hành lang, Mộng Dao Y tâm tình không tốt quay ra muốn lườm chết tên nam nhân nào đó.

Ôn Hạo Hiên cứ như con cún nhỏ, run rẩy muốn được cô vỗ về bảo vệ.

“Y Y nghe tôi nói…”

“Cứ là phụ nữ thì anh đều gọi là Y Y à?”

Đầu óc Ôn Hạo Hiên mặc dù không tỉnh táo nhưng thừa nhận ra rằng cô đang nổi giận, thực sự rất giận.

Mộng Dao Y cố gắng bước đi thật nhanh, muốn cách xa hắn một chút.

Tiếng sụt sịt đột nhiên xuất hiện, níu giữ tốc độ của cô.

Tuyến lệ Ôn Hạo Hiên như mất kiểm soát, nước mắt rơi không có điểm dừng, thấm đẫm khuôn mặt. Hắn đứng chôn chân một chỗ nghẹn ngào khóc lóc.

“Sao tự dưng…Sao anh lại khóc chứ?” Mộng Dao Y sửng sốt nhào đến, vô thức đưa tay chạm lên mặt hắn, những giọt nước mắt rơi lã chã hạ cánh trên tay cô.

Lần đầu nhìn thấy bộ dạng thất thố của hắn, Mộng Dao Y cảm giác mất đi năng lực suy nghĩ, cô không biết mình phải nói gì, làm hành động gì mới phải.

Đôi mắt Ôn Hạo Hiên đỏ hoe, kể cả cô có lau đi bao nhiêu thì những giọt lệ vẫn tiếp tục rơi.

Ôn Hạo Hiên nức nở nắm lấy hai bàn tay nhỏ đang áp trên má mình, thút thít mở miệng: “ Tôi biết mình là thằng tồi, một tên khốn ích kỷ, dù tôi có làm bất cứ việc gì cho em đi chăng nữa thì đối diện với sự mất mát và hi sinh của em, tôi chẳng có gì đáng nhắc đến. Sự day dứt đó tôi luôn ghi nhớ mang theo mà sống, lời xin lỗi đã là điều vô dụng nhưng Y Y…em không thể thương hại tôi một tí được ư? Chỉ cần em cho tôi một nụ cười, gọi một tiếng tên tôi, phải chăng nó quá khó với em? Y Y không thích tôi ở điểm nào tôi sẽ sửa mà, Y Y đừng ghét tôi, đừng đẩy tôi đi mà…hức…”

Ôn Hạo Hiên nói năng loạn xạ, càng nói càng khóc loạn hơn, cô không nghĩ việc mình lạnh nhạt khiến hắn tổn thương đến mức vậy.

“Đừng khóc nữa…Hiên…”

Tuyến lệ như được tắt công tắc, Ôn Hạo Hiên sửng sốt, đôi mắt một mí mở to không ngờ, trái tim một lần nữa kích động giống như tái hiện lần đầu nhìn thấy cô ở kiếp này, vừa ngỡ ngàng, bồi hồi cũng vừa xốn xang, đau đớn.

“Gọi tên anh một lần nữa đi, giống như em đã từng gọi!”

Mang theo quyến luyến và si mê để gọi hắn, một tiếng gọi từ đôi môi cô thôi, hắn sẽ đánh đổi mọi thứ để được nghe.

“Về nhà thôi Hiên!”