Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Chương 47:Gột rửa




Mễ An không biết mình đã đi bao lâu và đi đến nơi nào rồi, chỉ biết hai chân đã mỏi nhừ mang theo ẩn ẩn đau đớn, bỗng nhiên trời rầm một cái thật lớn. Cô kinh sợ che lại hai tai ngồi xổm xuống nhắm chặt mắt lại, sau đó từng hạt mưa nặng nề hung hăng trút xuống đầu cô.

Cả người mau chóng bị nước thấm vào nên ướt đẫm hết, Mễ An ngẩng đầu nhìn xung quanh, đường phố vì mưa nên đã vắng đi đôi chút. Chỉ còn vài người vật vả che dù đi trong mưa, Mễ An thở dài không trú mưa mà đứng dậy đi tiếp, hiện giờ đầu óc cô giống như là một cuộn len.

Rối rắm, hỗn độn, không tìm thấy được nút thắt gỡ rối, cô quá yếu đuối và vô lực không biết mình phải làm gì, thế nên hãy để cơn mưa này gột rửa hết mọi thứ trong tâm trí!
Nếu có thể, cô muốn sau cơn mưa này mình sẽ mất trí nhớ và quên hết mọi chuyện để không phải đau khổ thêm nữa!

Ở bên này, Khang Duật đã không đợi thêm được nữa, điện thoại vẫn như vậy không có tín hiệu trời thì đã gần xập tối, mưa thì ngày càng lớn hơn nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng mà anh mong đợi. Ngồi vào xe, cài số nhấn ga đi về hướng cô nhi viện, anh nghĩ là cô chỉ có thể đi về Sơ thôi nên đành phải đi kiếm cô ở đó.

Xe vừa chạy ra khỏi nhà đang chuẩn bị rẽ sang đường lớn, thì ở trong
trong làn mưa dày đặc bao phủ trước kính xuất hiện một bóng dáng của một người phụ nữ. Khang Duật nhíu mày không thấy rõ cho đến khi đèn xe rọi vào chói loá rọi thật kĩ vào, anh lập tức đạp mạnh chân thắng.

‘Két’ Tiếng thắng gấp lại lần nữa vang lên bên tai cô, ánh đèn xe phía trước chiếu thẳng ngay mặt cô, Mễ An nhíu mày ôm chặt hai vai vì quá lạnh nên thần trí nửa tỉnh nửa mơ không biết chuyện gì ở xung quanh.

Mễ An nghe tiếng bước chân mạnh mẽ giẫm lên những vũng nước rồi chạy nhanh về phía cô, sau đó cả cơ thể run rẩy lạnh giá lọt thỏm vào trong vòng tay ấm nóng quen thuộc.
Cô vô thức theo bản năng rút vào nơi toả ra hơi ấm để xua đi hàn lạnh nơi thân mình, giống như người khát được nước, người vô gia cư được nhà vậy!

Quá thoải mái và an ổn nên khiến cô lo sợ nó không chân thực, là mộng tưởng của bản thân mà ra, nhưng hơi thở thô dày cùng luồng nhiệt nóng bỏng này đều chứng minh đây là thật!

“Mễ An!! Em đi đâu vậy hả? Đã xảy ra chuyện gì?”

Khoảnh khắc khi anh nhìn thấy rõ ràng người phụ nữ đó là cô, con tim của anh ngay lập tức bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp rồi nắm trong tay siết chặt dày vò! Đầu tóc cô rối bời áp sát vào gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, nước mưa ướt đẫm cả người, quần áo dính vào thân thể càng nhìn thấy gầy gò đến đáng sợ, hai tay yếu ớt vòng qua đôi vai tự ôm lấy mình.

Mễ An mà anh xem là bảo vật rồi nâng niu trong lòng bàn tay, bây giờ xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng chật vật và tiều tụy như thế này đây, đến anh cũng không nhận ra được! Không kịp suy nghĩ gì, anh cởi dây an toàn mở toang cửa xe dùng tốc độ thật nhanh chạy đến bên cô, mặc kệ nước mưa như dao kiếm táp vào người anh, giờ phút này anh chỉ muốn ôm cô vào lòng mà thôi.

Giọng nói đặc trưng vang dội ở bên tai như một hồi chuông đánh thức Mễ An trấn tỉnh hoàn hồn trở lại, cô nâng đôi mắt đầy mây mù lờ đờ nhìn anh, muốn nói với anh một câu nhưng cổ họng đau đớn như có kim châm vào, Mễ An chỉ kịp nhìn anh thật kĩ sau đó trước mắt tối sầm lại, cô ngã vào người anh bất tỉnh.

Chứng kiến lúc thân thể cô mềm nhũn đi, vô lực ngã lên người mình thật sự là chuyện khủng khiếp nhất đối với anh, Khang Duật đỡ cô lên lay lay người

“Mễ An, Mễ An! Đừng làm anh sợ mà.”

Đáp lại anh chỉ là tiếng mưa rơi ầm ĩ còn Mễ An vẫn như vậy nằm bất động, niềm lo sợ càng dâng lên đến đỉnh điểm, Khang Duật cúi thắt lưng bế cả người cô lên đi về phía xe rồi lái nhanh về nhà.

Anh vắt nước ấm lau người rồi thay đồ cho cô trong khi đợi bác sĩ đến, mười phút sau bác sĩ đến khám rồi truyền cho cô một bình nước biển.

“Cô ấy như thế nào có sao không bác sĩ?”

“Cô ấy sốt khá cao vì ở trong mưa quá lâu, còn có cơ thể suy nhược thiếu chất dinh dưỡng, trước hết tôi đã truyền nước và sẽ kê toa thuốc để lại.”

Tiễn bác sĩ về, Khang Duật cẩn thận ngồi lên giường nắm bàn tay nhỏ nhắn âu yếm vuốt ve rồi đặt một nụ hôn lên đó, khuôn mặt hốc hác tiều tuỵ đang hiện hữu trước mắt như một miếng dầm lớn đâm vào tim đau nhức âm ỉ không thôi.

Là anh vô tâm vô ý không để mắt đến cô, không biết rằng Mễ An
rất ốm cùng yếu ớt, lúc nào trên bàn ăn cũng gắp thức ăn cho anh mãi mà không bao giờ gắp cho mình. Dần dần mới chuyển thành thân thể suy nhược, là anh vẫn chưa đủ tốt, anh tệ lắm. Đến cả bảo vệ che chở em cũng không làm được phải khiến em thành ra thế này, anh không xứng với em, Mễ An!

Khang Duật rướn người vuốt tóc cô sang một phía sau, đau lòng xen lẫn yêu thương hôn lên trán Mễ An

‘An An, xin lỗi em!’