Cả buổi tối hôm đó, anh cả đêm không ngủ để túc trực bên cạnh cô, vừa luân phiên thay đổi khăn đắp trên trán vừa kiểm tra tốc độ truyền của bình nước, sau khi truyền xong anh cẩn thận rút kim ra rồi mới yên tâm nằm xuống ngã lưng nhắm mắt.
Khi Mễ An tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau, đôi mắt nhoè hơi nước từ từ hé mở ra, trần nhà màu trắng cùng chiếc đèn chùm quen thuộc. Mễ An từ lơ mơ chuyển thành giật mình, cô là đang ở nhà sao? Hôm qua rõ ràng là…
Cô nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ ở bên cạnh nên cúi đầu xuống nhìn, bên dưới mái tóc đen nhánh là gương mặt tuấn tú như đao khắc đang nhắm mắt yên tĩnh ngủ say. Hình ảnh đó thật sự khiến cô rất hạnh phúc, cười dịu dàng đưa tay muốn chạm vào anh nhưng vẫn còn chưa đụng tới thì cánh tay giật lại ở giữa chừng giống như chạm vào điện vậy, trong đầu liền như một cuốn băng được chạy lại những chuyện của ngày hôm qua.
“Tôi muốn cô nhanh chóng dứt ra khỏi con trai tôi, hai người là anh em mà yêu nhau là không đúng với thuần phong mĩ tục. Đó là Loạn Luân!”
“Đây là một số tiền kha khá đủ để cô có thể sống phần đời còn lại, và nên nhớ nhanh chóng dứt ra khỏi con trai tôi và Đừng Bao Giờ tìm đến chúng tôi nữa!”
Mễ An bấu lấy tóc, đầu như bị hàng vạn cây kim châm vào đau điếng
“Ba...ba ơi! Ba đừng bỏ con mà.”
“Đừng gọi tôi là ba, tôi không phải là Ba của cô!”
Giờ phút này, người đang ở trước mắt này không phải là người cô yêu, bạn trai hay là chồng sắp cưới nữa rồi. Mà Khang Duật được gắn một cái mác to lớn kiêng kị—Anh trai cùng cha khác mẹ của cô!
Chỉ cần nghĩ đến nó thì ở bên ngực trái liền đau kịch liệt, hít thở không thông, ngày hôm qua tại sao cô lại về nhà vậy chứ? Đáng lẽ cô nên đi đến một cái xó nào rồi chết quách cho rồi, tại sao lão Thiên lại khiến cô một lần nữa quay trở lại chứ? Những cơn đau cô đều có thể chịu được vì đã thành một thói quen, nó rồi cũng sẽ nguôi dần theo thời gian mà thôi! Nhưng thứ mà cô không thể kham nổi đó chính là nhìn thấy Khang Duật!
Lão Thiên thật sự đang thử thách cô đúng không? Ông biết cô không thể kiểm soát nổi trái tim loạn nhịp này nên ông cứ mãi để cô vào vòng lẩn quẩn này. Khang Duật rõ ràng là ở ngay trước mặt nhưng tại sao Mễ An vươn tay đến mức nào cũng không thể nào chạm đến được, nó quá xa vời với tầm tay cô!
‘Gần ngay trước mắt nhưng xa tận chân trời!’
Mễ An càng nghĩ đến thì nước mắt lại không thể kìm được mà chực trào ra, cô mau chóng gạt đi vén chăn lên cố gắng nhấc thân thể rời giường, cô phải rời khỏi đây ngay lập tức, vì khi anh tỉnh dậy cô sợ bản thân không trụ nổi nữa!
Hai chân chạm xuống đất nhưng chỉ vừa đứng lên thì đầu óc xoay cuồng, hai chân mềm nhũn ngã thẳng xuống sàn, cả ngày hôm qua không ăn gì còn dầm mưa cả buổi nên mới thành ra như thế này.
Cả người gầy gò đập xuống nền gạch cứng như đá không thể nào không đau được, vì quá đau nên cô buộc miệng phát ra tiếng kêu nhỏ. Mễ An nghẹn ngào bật khóc tự thấy mình vô dụng làm sao, đến cả tự mình đứng trên đôi chân cũng không làm được.
Tiếng động không lớn cũng không nhỏ đã đánh thức được Khang Duật, đầu tiên anh nhìn về phía giường thì thấy một mảnh trống rỗng liền lo lắng đứng dậy đi kiếm. Kết quả là thấy Mễ An ngã nằm ở trên sàn, mặt nhăn mày nhó, âm thầm khóc đến đáng thương, mày kiếm nhíu lại thành đoàn Khang Duật lao đến đỡ cô dậy.
“Mễ An!”
Lực đạo mạnh mẽ luồn qua cánh tay cô rồi nhẹ nhàng nhấc cô lên giường, Mễ An trợn to mắt đầy hốt hoảng, anh đã thức dậy rồi ư? Khang Duật ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn bộ mặt đang tèm nhem nước mắt của cô, đưa tay dịu dàng lau nó đi, từ tốn nói
“Mễ An, em muốn làm gì vậy hả? Thân thể yếu ớt còn cạy mạnh!”
Mễ An không đáp lại anh cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, nước mắt thì càng rơi nhiều hơn, vì thế nên Khang Duật một phen lúng túng vô cùng. Anh không biết thật sự có chuyện gì đã xảy ra với cô, anh nôn nóng vô cùng nhưng bàn tay to lớn vẫn luôn liên tục kiên nhẫn vuốt vuốt mặt nhỏ.
“Đừng khóc, Mễ An! Anh đã nói em khóc anh sẽ đau lòng mà.”
Anh không biết rằng những lời ôn nhu, dịu dàng của anh lúc này đều như một thứ vũ khí ngọt ngào đâm vào nơi yếu mềm nhất của Mễ An, đối với cô nó như là một viên đạn được bọc một lớp đường óng ánh chết người. Say mê ngậm nó, tận hưởng dư vị ngọt lịm khiến mình mất cảnh giác, cho đến khi viên đạn đó xoáy sâu vào trong lòng thì đã không kịp nữa rồi!
Chẳng biết có phải là do lời nói đó thuyết phục cô hay là một chuyện gì khác, Mễ An ngừng khóc. Khang Duật biết cô bây giờ rất hoảng loạn, nên anh không muốn hỏi những chuyện của ngày hôm qua, anh xoa nhẹ đỉnh đầu của cô vừa ôn tồn hỏi
“Đói không? Đợi anh làm bữa sáng cho em nhé.”