Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Chương 46:Khắc nghiệt




“Đừng gọi tôi là ba, tôi không phải là Ba của cô!”

Đôi giày da màu đen bóng loáng, uy lãnh nghiêm nghị đến rợn người nhanh chóng sải bước đi qua cô, tầm mắt Mễ An đã sớm bị tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc phủ kín. Cô ngước mắt muốn nhìn Khang Tuấn lần cuối nhưng ông chỉ để lại một bóng lưng cùng bộ âu phục dày cộm lạnh lẽo khoác trên người, Khang Tuấn đã sớm đi khuất ở đằng xa.

Mễ An cụp mi xuống, viền mắt đã không kìm được nước mắt mà chực trào, những giọt lệ đầy bi thương rơi xuống đất rồi tan vỡ về tứ phía, tay siết chặt vạt áo trước ngực khó khăn hít thở. Nơi này đau quá, như có một cục bông hút nước nghẽn lại! Đến cả thở cũng trở nên khó khăn vô cùng, đau đến tê tâm liệt phế.

Vậy là cô thua rồi, dùng hết tất cả niềm tin để cá cược và bây giờ nhận lấy một kết quả thật quá là thoả đáng, Mễ An cười lớn mang đầy vẻ thê lương.

Tất cả...đều rời đi cả rồi! Không còn một ai cả, vẫn lại là một mình chơ trọi với cô đơn vô tận…Haha, mày quá đáng thương Mễ An à!

“Này cô gì ơi, cô có sao không?”

Phục vụ thấy Mễ An nãy giờ cứ mãi ngồi bệt ở dưới nền đất vẻ mặt đau khổ, khóc nghẹn ngào đến thương tâm nên mới mạo muội đi lại hỏi thăm. Mễ An giật mình lau lau nước mắt vươn trên gò má, hai chân suy yếu run rẩy khó khăn đứng dậy, nhỏ giọng đáp lại

“Không...sao!”

Cô xoay người lấy túi xách rồi đi thẳng ra ngoài cửa, không nói gì thêm nữa, ra khỏi quán trà tù túng Mễ An mới thấy dễ thở hơn một chút. Ở bên ngoài trời đã bắt đầu vào thu, không khí se lạnh thoáng đãng, cây đã dần trụi lá để lại cành cây gầy gò xơ xác.

Mễ An đứng giữa ngã tư đông đúc xe cộ và người qua lại, nhưng cảm thấy lạc lõng vô cùng, xung quanh đều là người dưng lạnh lùng lướt qua mặt nhau. Đôi mắt trở nên vô định không đích đến, mơ hồ như là một con thuyền nhỏ lạc lối trong đại dương mênh mông trăm bề.

Nhưng...nơi nào sẽ dành cho cô đây?

Cột đèn báo người được đi qua đường chuyển sang màu đỏ, Mễ An nhấc chân vô giác sải bước đi về phía trước.

‘Két’ Tiếng xe thắng gấp rồi ma sát với đường vang lên chói tai, vì đang có một cô gái đang ngẩn ngơ qua đường. Mễ An hốt hoảng đưa tay che lại hai tay kinh sợ nhắm chặt mắt khi thấy xe đang tiến sát đến mình với tốc độ rất nhanh, tiếng kèn xe cùng tiếng mắng chửi vang lên liên tục, xung quanh hỗn loạn vô cùng.

“Cô bị thần kinh à?”

“Cô ta bị điên rồi, muốn chết thì kiếm nơi khác chết một mình đi!”

Ngay lúc này, trong tâm lại phát ra giọng nói trầm ấm của anh

“An An của anh, đừng sợ! Dũng cảm lên một chút nào.”

Lúc nào anh cũng luôn thủ thỉ vào tai cô những lời nói ấm áp như thế này, vì nó nên từng ngày từng ngày cô đều cố gắng để khá hơn và sẽ không khiến anh thất vọng. Mễ An chậm rãi mở mắt không còn lúng túng đối mắt với mọi người, cô gập người cúi đầu xin lỗi sau đó mau chóng chạy qua phía bên đường.

Mễ An lang thang đi từng góc phố, giống như một người vô gia cư không một nơi để trở về, cô nên đi về đâu đây? Đi về đâu khi hoàn cảnh khắc nghiệt này cấm cản, đi về đâu khi phía trước là vực thẳm sâu hoắm mù mịt, chỉ cần hụt chân rơi xuống nó sẽ ngay lập tức xâu xé bạn thành từng mảnh.

Đã lâu rồi từ khi bắt đầu quen anh, cô đã lãng quên đi cái cảm giác lạc lõng, cô đơn này. Ở bên anh hưởng thụ những dịu dàng mà trong phút chốc đã quên đi mình đã từng chật vật khốn khổ như thế nào, Mễ An cúi đầu cười nhạt. Cô mệt mỏi quá, tâm trí và thể xác cứ như đang bị tra tấn cực độ, giờ khắc này cô chỉ muốn đến nơi anh đang ở sau đó sà vào lòng anh, tìm kiếm nhiệt độ cùng mùi hương khiến cô an lòng.

Càng nghĩ đến thì tuyến lệ càng hoạt động mạnh mẽ hơn, nước mắt đua nhau trào ra như suối, nhiều đến mức hai đôi tay Mễ An gạt cũng không kịp đành bất lực để nó rơi đầy trên gương mặt vô cảm.



Khang Duật vẫn đang ở trên công ty, trong lòng nôn nóng vô cùng, vì buổi trưa anh đã bận nên không về ăn cơm với cô được. Muốn gọi nói với cô nhưng điện thoại không tài nào gọi được, cứ mãi đổ chuông nhưng không có người bắt máy, không biết là cô giận anh hay là đi đâu mà để quên điện thoại. Ngoài cửa sổ sát đất hiện ra một khoảng trời u ám tối tăm, các mây đen tụ hợp về để chuẩn bị cho một cơn giông bão, anh chau mày cầm lấy áo khoác quyết định đi về nhà.

Dùng tốc độ nhanh nhất về đến nhà, nhìn thấy cửa trong đã khoá anh có chút hụt hẫng, vậy là cô đã đi đâu rồi, anh vội vã lấy chìa khoá mở cửa đi vào nhưng bên trong nhà tối đen không một bóng người. Anh càng sốt ruột nhiều hơn, bấm số gọi cô một lần nữa nhưng vẫn không nghe máy, ngoài trời đột ngột rầm lên một cái thật lớn.

Sấm sét ghê rợn hằn lên bầu trời xám xịt, mưa bắt đầu nặng hạt trút xuống càng khiến Khang Duật lo lắng hơn, cả người như đang ngồi trên đống lửa không lúc nào yên. Chỉ mong cô sẽ đơn giản là đi đâu đó, anh sợ lắm, sợ rằng ba của anh gặp cô rồi sẽ nói những gì đã từng nói với anh...Xin đừng như vậy!