Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Chương 45:Đánh cược




Mễ An rụt rè ngồi xuống ghế đối diện với Khang Tuấn đang ở hàng ghế trước mặt, không gian quán trà vào buổi sáng khá vắng vẻ và an tĩnh chỉ có những tiếng pha chế ở quầy vang lên vì thế càng khiến bầu không khí giữa cô và ông lúng túng hơn.

Khang Tuấn trầm mặc một chút sau đó ưu nhã nhấp một ngụm trà, tay Mễ An đổ đầy mồ hôi lạnh vẫn không biết ông muốn nói gì với cô

“Hôm nay đột ngột gặp cô như vậy chính là có chuyện rất quan trọng cần nói.”

Ông chậm rãi nhìn thật kĩ Mễ An, vẫn không tin được đây là đứa con gái ngoài giá thú của ông và người vũ nữ ở hộp đêm đó. Khang Tuấn ngoắt tay ra hiệu cho người áo đen,
hai tờ giấy được đưa đến bày ra trên bàn trước mắt cô.

“Đây là…”

Mễ An vươn tay cầm tờ giấy lên, một bên có in hình lúc nhỏ của cô, một bên là giấy có chữ giám định DNA. Nhìn thấy có tên của anh và cô được in trên đó, con ngươi liền căng ra nín thở lướt mắt qua các chữ phân tích y học xuống bên dưới, giấy trắng mực đen ghi rõ hai mẫu nghiệm là hệ ruột thịt Anh trai\-Em gái!

Khoảnh khắc ngắn ngủi này giống như tại thời điểm mặt hồ bị nứt ra một khe hở, sau đó nhanh chóng lan rộng, thế cân bằng bị phá vỡ, mạch nước ngầm ồ ạt dâng trào, bao phủ cả mặt băng! Tựa như là có một quả bom hẹn giờ nằm sâu ở trong lòng đã rất lâu, nhưng đến hôm nay mới có người giật chốt khiến nó lập tức phát nổ, mọi thứ đều theo vụ nổ tàn sát đó mà thành một đống vụn đổ nát!

Hai tờ giấy mỏng manh vô dụng lúc này lại trở thành một loại vũ khí sắc bén, như một con dao nhọn hoắc đâm vào mắt cô đau điếng, Mễ An muốn nhắm mắt lại chạy trốn nó nhưng nó cứ như một khẩu súng lạnh ngắt đang chĩa thẳng ngay thái dương của cô.

Tay của Mễ An run lên, ngẩng đầu nhìn Khang Tuấn

“Mọi thứ này…là thật sao?”

“Đúng vậy, thế nên tôi không muốn dài dòng nữa, đám cưới vào cuối tuần này sẽ huỷ bỏ!”

Sắc mặc Mễ An lập tức bị rút hết huyết sắc, trắng bệch như tờ giấy trắng xoá, thanh âm sốc kịch liệt lắc lắc đầu không muốn tin sự thật này

“Vậy...con cùng anh ấy là…là…”

“Đúng vậy, thật quá trùng hợp khi cô là con của người kỹ nữ ở hộp đêm đó. Cô cùng con trai tôi là anh em cùng cha khác mẹ!”

“Bác...là ba của...con?”

Khang Tuấn cười cười ra vẻ khinh miệt đáp lại qua loa

“Có thể coi là đúng như vậy, nhưng tôi không mong muốn sẽ có thêm một người con gái như cô đâu! Còn nữa tôi muốn cô nhanh chóng dứt ra khỏi con trai tôi, hai người là anh em mà yêu nhau là không đúng với thuần phong mĩ tục. Đó là Loạn Luân!”

Từng câu từng chữ chói tai như một cây búa đang đấm liên tục vào tai của cô khiến nó chảy máu đầm đìa, Mễ An muốn mở miệng nói gì đó nhưng chỉ là tư vị chua xót cùng đắng chát chiếm lĩnh ở đầu lưỡi khiến mọi thứ đều nghẽn lại. Khi biết mẹ là người đã bỏ rơi cô thì Mễ An đã quằn quại vì nó một thời gian nhưng rồi cô cũng lại có động lực vì suy nghĩ mình vẫn còn có ba, mình vẫn sẽ đi tìm kiếm ba được, mình vẫn còn người thân!

Và cho đến bây giờ đây…đã biết được ba là ai nhưng vẫn còn chưa kịp hân hoan thì chính ba ruột của Mễ An—ông ấy lại tự mình hoàn toàn tạt vào tâm cô một gáo nước lạnh giá, dập tắt niềm hạnh phúc đó trước khi nó nảy mầm!

Còn có…Cay đến xé lòng là khi...

Người mà cô yêu thương say đắm, người mà cô luôn luôn ưu tiên đặt lên phía trước, thậm chí vạn vật thuộc về cô đều lấy anh làm quỹ đạo mà xoay quanh hiện giờ là—Anh trai cùng cha khác mẹ của cô!

Cõi lòng tan nát, từng mảnh vỡ vụn rơi xuống toả ra sắc màu kì diệu lần cuối sau đó tựa như tro tàn dần chuyển thành màu đen rồi ngã gục. Cuộc đời lại lần nữa chơi cô một vố đau đớn, cảm giác chết tiệt này là một con quái vật hung tợn lúc nào cũng rình rập để nuốt chửng cô từng chút.

“Nói ít thì hiểu nhiều, đây là một số tiền kha khá đủ để cô có thể sống phần đời còn lại, và nên nhớ nhanh chóng dứt ra khỏi con trai tôi và Đừng Bao Giờ tìm đến chúng tôi nữa!”

Khang Tuấn dứt khoát đứng dậy lấy từ trong túi áo ra một xấp tiền dày cộm vứt xuống bàn, Mễ An cắn môi đau khổ nhìn xấp tiền màu đỏ nằm trên bàn. Ba của cô đang vứt tiền vào mặt cô để đuổi cô đi xa ông ấy một chút, Mễ An siết chặt tay cố nén đau thương suy yếu đứng dậy đi đến nắm lấy một góc áo khoác của ông hèn mọn cầu xin

“Ba...ba ơi! Ba đừng bỏ con mà.”

Hiện giờ, tâm trí cô đã bị cái thứ bệnh cố chấp chiếm lĩnh, cô chỉ biết mình không muốn bị bỏ rơi nữa nhất là người đó là ba của cô. À không! Mình sợ nó, bản thân mình đang run sợ trước điều đó sẽ và đang xảy ra, nên Mễ An liều lĩnh dồn hết những hi vọng ít ỏi yếu ớt còn lại để đánh cược.

Khang Tuấn nhìn đôi mắt óng ánh hơi nước, ngập tràn đáng thương và khổ sở đang hướng về phía ông tha thiết cầu xin. Khoé mắt chân chim nhăn lại đầy trở ngại cùng rối rắm, nhưng cuối cùng ông vẫn lạnh lùng hất tay cô ra, tàn khốc cất giọng

“Đừng gọi tôi là ba, tôi không phải là Ba của cô!”

Mễ An bị ông hất ra, thân thể gầy gò
suy yếu tựa như cánh bướm xiêu vẹo vô lực ngã xuống nền đất, ở ngay tâm bị cắm một mũi tên thẳng tấp nặng ngàn cân!