Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Chương 44:Lo sợ




Mễ An mở tủ quần áo ra, ngước mắt nhìn bộ áo cưới cao quý thiêng liêng sánh cùng với bộ y phục lịch lãm nam tính đang hiện hữu trước mắt mình. Là hai bộ y phục cưới của anh và cô, váy cưới trắng tin cùng với bộ vest nghiêm chỉnh là sự phối hợp tuyệt hảo nhất trên trần đời. Ngày nào cũng vậy, cô luôn dành một chút thời gian để đứng ngắm nhìn nó như thế này, thậm chí cô còn có thể chiêm ngưỡng cả ngày mà không chán!

Cô chậm rãi cẩn thận đặt tay lên sau đó nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự mềm mại của lụa cùng sự nham nhám của ren và lưới trượt qua tay.
Khuôn miệng nâng lên độ cong đẹp mắt, hiện giờ trên gương mặt biểu lộ có thể hoàn toàn đọc ra được hết tất cả suy nghĩ. Hai cái má căng bóng nhuận hồng nâng lên làm lộ ra lúm đồng tiền khả ái vô cùng, hai mắt đen láy đang mở to đầy hứng thú như một đứa bé nhìn thấy đồ chơi vậy.

Tất cả vẻ đẹp này đều được Khang Duật gọn gàng thu vào trong mắt
sau đó gọn gàng cất vào trong tâm trí, ngày nào anh cũng thấy Mễ An đứng vuốt ve áo cưới cả, mà anh lại rất thích được ngắm nhìn cô như vậy! Lúc đó Mễ An giống như là một cô dâu nhỏ, miệng cười chúm chím phấn khích cho lễ cưới đầu đời của mình.

Nghĩ đến lễ cưới vào cuối tuần này anh vừa vui vừa thấy lo lắng vô cùng, khi Khang Tuấn rời đi ông đã nói một câu là đừng trách ông. Câu nói đó khiến anh trắc trở trăm bề, vì anh biết tính cách của Khang Tuấn, thứ mà ông muốn nếu không làm được ông sẽ dùng mọi cách để đạt được mục đích.

Anh rất sợ là Khang Tuấn sẽ làm một chuyện gì đó để ngăn cản nó hoặc là tệ hơn là gặp Mễ An để nói chuyện, Khang Duật thở dài tạm thời gạt chuyện này qua một bên đi đến từ đằng sau nhẹ nhàng ôm eo cô, cằm tựa vào bờ vai nhỏ.

“Bảo bối, anh mệt quá.”

Mễ An nghe thấy anh gọi cô bằng hai từ bảo bối đó liền cười ngọt ngào xoa xoa hai bàn tay đang áp trên bụng mình lo lắng hỏi

“Anh mệt lắm hả? Là chân mỏi sao, em xoa bóp cho anh nhé?”

“Không cần đâu, mệt nhưng vừa thấy em đã hết từ lâu rồi.”

Khang Duật cười cười, bá đạo nắm vai cô rồi xoay người cô lại để Mễ An đối mặt với mình, khoá chặt cô ở trong vòng tay. Mễ An dẫu môi nũng nịu đánh nhẹ vào ngực anh

“Hừ, anh đó lúc nào cũng chỉ dẻo miệng là hay.”

“Ừm, nhưng lại có người háo hức đợi gả cho người dẻo miệng này cơ đấy.”

Khang Duật yêu thương ngắt ngắt cái mũi, muốn tinh nghịch trêu ghẹo cô một chút, mỗi ngày chỉ cần thấy gương mặt mà anh yêu thương này thì bão tố cỡ nào thì cũng hoá thành dịu dàng. Anh cúi thắt lưng một tay vòng qua đùi, một tay ôm ở eo nhẹ nhàng nhấc bổng cô lên đi về phía giường ngủ, Mễ An nhìn mặt đất cách xa chân mình thì theo bản năng ôm chặt lấy cổ anh hốt hoảng thốt nhẹ một tiếng như mèo kêu

“A.”

“Haha, bảo bối đi ngủ thôi nào.”

“A, đừng mà Duật! Em nhột haha.”

Cửa sổ sát đất phản chiếu hình ảnh hai người lăn lộn đùa giỡn cùng với nhau trên giường, hạnh phúc đong đầy vỡ oà, nhưng rồi hạnh phúc sợ rằng sẽ mơ hồ như là một lâu đài cát nguy nga tráng lệ. Nhưng lại yếu ớt không thể chống cự nổi với sóng biển liền bị áp lực của nước áp đảo, vỡ tan tành sau đó chỉ còn lại một mảnh trống rỗng!



Mễ An cẩn thận thắt chiếc cà vạt lên cổ anh rồi chỉnh chu sửa lại ngay ngắn, ngày nào cũng thắt cà vạt cho anh khiến cô cảm thấy mình đang dần thành thạo về chuyện này.

“Được rồi, đã xong!”

Cầm áo vest lên mặc vào giúp anh, chu đáo như là một cô vợ nhỏ chăm sóc cho chồng, Khang Duật cực thích những khoảnh khắc như thế này đây. Cuối cùng như thường lệ trước khi đi làm, anh cúi xuống hôn vào đôi môi anh đào đỏ mọng một cái thật đậm mới miễn cưỡng rời ra

“Ngoan, ở nhà chờ anh về, còn có cẩn thận một chút đừng tiếp xúc với người lạ, được chứ?”

“Vâng.”

Khang Duật âu yếm nhìn cô dặn dò, vì anh luôn thấp thỏm lo sợ Khang Tuấn sẽ nhắm đến cô là mục tiêu giở trò, đi đến cửa xe anh lưu luyến ngoảnh đầu lại. Mễ An đang đứng ở cửa, luôn luôn có ở trên mặt một nụ cười tươi tắn và đang nhiệt tình vẫy tay với anh, Khang Duật cười nhu tình sau đó yên tâm bước lên xe.

Xe lăn bánh ra khỏi dinh thự, kính chiếu hậu phản chiếu lại hình bóng của cô ngày càng nhỏ dần nhỏ dần sau đó không còn thấy gì nữa, Khang Duật mới thu tầm mắt lại vuốt vuốt ngực mình trấn an, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

Xe của anh khuất ở ngã rẽ cô mới xoay người đi vào nhà, vừa suy nghĩ xem thực đơn hôm nay mình sẽ nấu gì vừa lấy áo khoác cùng giỏ xách đi siêu thị. Đi ra đến đường lộ lớn thì đột ngột ở phía sau có một chiếc xe hơi màu đen bóng loáng sang trọng vượt lên sau đó dừng trước mặt cô, bước chân Mễ An thụt lùi lại muốn đi tiếp.

Cửa tài xế mở ra có một người mặc y phục mang kính đen rất nghiêm chỉnh đi đến gần cô lịch thiệp đưa tay về hướng xe

“Mễ tiểu thư, ông chủ muốn nói chuyện với cô một chút.”

Cô căng thẳng siết chặt quai túi lo sợ muốn nhìn vào phía trong xe xem là ai nhưng không tài nào thấy được

“Ông...chủ là ai vậy?”

Đúng lúc này, cửa sổ xe màu đen được chậm rãi kéo xuống lộ ra khuôn mặt người đàn ông trung niên quá quen thuộc—Khang Tuấn!

Mễ An mở to mắt kinh ngạc, ông chủ mà người áo đen nói là ba của Khang Duật, cô nuốt nước bọt cúi đầu chào

“Con chào bác.”

“Ừm. Lên xe đi.”

Khang Tuấn trầm giọng đáp lại liếc mắt sang người áo đen ý ra lệnh rõ ràng

“Tiểu thư, xin mời!”