Một Nửa Chữa Lành Là Đau Thương

Chương 43:Huỷ bỏ




Vài ngày sau, chiếc xe đưa thư dừng trước dinh thự nhà họ Khang, người đưa thư kiểm tra địa chỉ sau đó để một hộp bưu phẩm vào hộp thư trước nhà. Một người hầu như thường lệ mỗi buổi sáng đi ra xem hộp thư sau đó lấy các lá thư vào cho Khang Tuấn đang ngồi đọc báo và uống cà phê trong phòng khách.

“Thưa ông chủ, hôm nay không có thư nhưng lại có một hộp bưu phẩm này ạ.”

Khang Tuấn liếc mắt sang nhìn hộp giấy khá nhỏ màu đen nằm trên tay người hầu bèn nhíu nhẹ chân mày, kì lạ ai lại gửi những bưu phẩm thế này cho ông bao giờ?

“Đem lại đây.”

Ông cầm lên quan sát muốn tìm kiếm tên người gửi nhưng quả nhiên rất lạ lùng, bề mặt hoàn toàn không ghi gì cả chỉ để trống không. Khang Tuấn có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn gỡ ra băng keo dán bên ngoài, ở bên trong lộ ra là một túi giấy dùng để đựng hồ sơ. Ông chậm rãi mở nút bìa ra, trong người dâng lên dự cảm không ổn chút nào, mơ hồ như mọi thứ đang bình yên nhưng khi mở ra thứ này thì giông bão sẽ lần lượt kéo đến vậy.

Ở bên trong chỉ có vỏn vẹn hai tờ giấy mỏng tanh được ông rút ra từ từ, tờ thứ nhất ở hàng đầu tiên được in tên của Bệnh viện Huyết học \- ADN. Trượt xuống bên dưới liền có hai cái tên quen thuộc đập vào mắt ông—Khang Duật và Mễ An! Khang Tuấn rơi vào hoang mang vô cùng, ông vội vã lướt qua các chữ y học rắc rối xuống thêm hàng tiếp theo

‘Hai mẫu nghiệm có quan hệ huyết thống: Anh trai \- Em gái. Tỉ lệ 99,99%’

Giấy trắng mực đen rõ ràng phơi bày ra trước mắt ông, đồng tử co rút lại nhanh chóng, bàn tay run nhẹ cố hết sức lật thêm tờ giấy thứ hai ra xem, ở đằng sau có in hình Mễ An cùng một dãy các sự kiện tóm tắt từ khi sinh ra của cô. Đọc đến phần người mẹ của cô là vũ nữ, và một lần lầm lỡ vụng trộm nên sinh ra cô…

Thần kinh ông giật bắn lên, xấp giấy rơi ra khỏi tay rớt thẳng xuống đất, mọi thứ bắt đầu xung quanh xoay chuyển điên cuồng, Khang Tuấn vẫn còn hoảng hốt tột độ sau những thứ kinh khủng ông vừa chứng kiến.

‘Tại sao lại như vậy chứ? Tại sao lão Thiên lại trớ trêu như vậy.”

Không được! Ông không thể để những chuyện bất hạnh như vậy xảy ra với ông được. Nhất định phải ngăn cản trước khi mọi chuyện đi xa khỏi tầm kiểm soát, kết quả sai lầm trong quá khứ của mình ông không muốn nó là báo ứng áp đặt lên con trai của ông được!

Khang Tuấn siết chặt nắm tay kiên quyết mặc vào áo khoác đi đến công ty tìm Khang Duật.



Tập đoàn Khang thị, tầng cao nhất…

Khang Tuấn đi thẳng đến phòng làm việc của anh, không gõ cửa mà liền lập tức vội vã xông vào

“Khang Duật, ba có chuyện cần nói với con.”

Khang Duật buông xấp tài liệu xuống nhíu mày khi nhìn thấy vẻ
mặt của ông đang khá trầm trọng, còn có hấp táp như vậy trong khi anh vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Có chuyện gì sao?”

“Cuối tuần này là lễ cưới của con diễn ra đúng chứ?”

Nghe đến lễ cưới của mình với Mễ An, khoé miệng bất giác nhếch lên vui vẻ vừa định kể một chút về nó thì bị ông ngắt lời

“Vâng, chúng con đã chuẩn bị…”

“Huỷ Bỏ Đi!”

“Cái gì!?”

Khang Duật trợn tròn mắt nhìn ông, con ngươi căng ra trong phút chốc

“Ba nói Huỷ Bỏ Lễ Cưới đi, hai đứa sẽ không cưới nhau nữa!”

Câu nói đó giống như là một tia sấm sét vang lên giữa bầu trời quang đãng sau đó hung tợn giáng xuống đầu của anh, để lại một màu đen cùng những vết hằn ghê rợn. Khang Duật lập tức đứng phắt dậy nhìn trừng trừng vào ông, cơ hồ hướng về ông thét lên

“Ba nói gì vậy chứ? Huỷ là Huỷ làm sao chứ?”

“Ba không chấp nhận cho hai đứa đến với nhau nữa nên huỷ bỏ ngay lập tức đi!”

Từng lời từng chữ rành mạch vô cùng, Khang Duật biết anh không nghe lầm đâu, các khớp tay đều trắng bệch cả lên do dùng sức quá nhiều

“Rõ ràng ba đã chấp nhận, hôm nay lại đột nhiên nói huỷ bỏ là hủy bỏ làm sao chứ.”

Khang Tuấn chỉnh lại cà vạt cố gắng giữ phong thái trấn tĩnh đứng dậy hắng giọng ra lệnh

“Ba không cần biết, ba đã nói là Huỷ thì con mau huỷ cho ba!”

“Không! Nếu ba không cho phép con vẫn sẽ cưới cô ấy mà không cần đến ba.”

Khang Duật không biết ông bị làm sao mà lại thay đổi nhanh chóng như vậy, từ ban đầu anh đã quyết định rồi sẽ không nghe theo ý ai cả, nếu ông ấy không chịu thì anh cũng không quan tâm!

“Con...Được rồi, nếu con cố chấp làm trái ý thì đừng có trách ba!!”

Khang Tuấn tức giận đến đỏ mặt, quả nhiên theo như dự đoán của ông, nó sẽ không bao giờ chịu huỷ bỏ đám cưới này. Nếu đã vậy đành phải tính một kế khác thôi, ông thở phì phò hắt vạt áo đi ra ngoài.

Cửa đóng lại vang ra tiếng lớn dội khắp căn phòng, anh siết chặt nắm tay đẩy hết khay trà ở trên bàn xuống dưới đất, toàn bộ đều vỡ tan tành nằm rải rác dưới thảm lông. Tại sao mọi thứ lúc nào cũng trắc trở như vậy cơ chứ, Khang Duật vẫn không biết vì điều gì mà ông lại nằng nặc đòi huỷ như vậy, rõ ràng mọi chuyện đã quyết xong rất hoàn hảo mà...

Hiện giờ dù cho có chuyện gì xảy ra,
dù cho có người phản đối thì anh vẫn sẽ cho Mễ An của anh một lễ cưới thật đẹp và lung linh, với cả bao bọc che chở cô, sẽ không để những chuyện không hay này khiến cô phải phiền muộn…Vì đối với anh hiện tại, không gì quan trọng bằng cô, không thứ gì có thể sánh được với cô cả.

Nhìn tầng tầng lớp lớp mây xa xăm ngoài kia, lòng anh bất chợt vừa trĩu nặng vừa nhẹ nhõm không một lí do...