" Nhất định phải điều tra được người xuất hiện ở dưới tầng chung cư của Tăng Việt Lâm vào cái đêm mùng 4 tháng 10 ấy. Cho dù là bóng lưng hay bóng người đều phải tìm cho ra, xem đi xem lại hình ảnh đã quay trong camera cho tôi. Lát nữa Nghiêm Phó sẽ theo tôi tới hiện trường một lần, hung thủ nhất định sẽ để lại manh mối. Chúng ta phải phá án càng sớm càng tốt, tất cả mọi người trong xã hội đều đang chú ý đến vụ án này, và họ đều gửi gắm hy vọng rằng chúng ta có thể bắt được hung thủ vào sáng nay. Hết, tất cả hành động !"
Hứa Phó đang ăn bánh quy do một nữ cảnh sát không quen biết đưa cho, y hơi dựa vào Đoàn Dung nói thầm: " Nhị ca, các chi đội trưởng đều sẽ nói chuyện như vậy sao ? Không ngờ chi đội Liêu cũng có một mặt này."
" Tổng động viên trước trận đấu."
Bận rộn cả một ngày, Đoàn Dung thấy đói rồi, anh nhéo cổ Hứa Phó, " Đó là lời kêu gọi của người lãnh đạo."
Rất hữu dụng.
Hứa Phó ném túi bánh quy đã ăn xong vào thùng rác, rồi đi theo Đoàn Dung ra khỏi đồn cảnh sát, " Nhị ca, ngày mai chúng ta đến Học viện Mỹ thuật đúng không ?"
Vừa dứt lời, y liền dừng bước ở trước mặt Đoàn Dung, Hứa Phó đưa mắt nhìn theo, có một cậu thanh niên đang ngồi trên dãy ghế sắt ở đại sảnh tầng 1, nghe thấy y nói về Học viện Mỹ thuật liền ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Danh tính của chàng trai không khó đoán, đó chính là em trai ruột của Trần Minh Hảo, Trần Lăng An.
Hai chị em trông rất giống nhau.
Sau khi phát hiện thi thể của Tăng Việt Lâm vào hôm nay, trong đồn đã liên hệ với cậu ta đến để lấy lời khai một lần nữa. Điều quan trọng là phải hỏi xem cậu ta có biết Tăng Việt Lâm hay không, và nhận được câu trả lời là không biết. Trần Lăng An nói rằng từ trước tới giờ cậu ta không hề biết chị gái mình lại có một người bạn trai như vậy, bọn họ cũng không gặp nhau.
Tầng một nhất thời im ắng.
Trần Lăng An cử động cánh tay, giọng nói khô khốc vì lâu không uống nước, " Hiệu suất nhanh quá nhỉ, một tên cảnh sát chết thì bắt ngay được nghi phạm, còn chị tôi thì, chết mấy ngày rồi mà chẳng bắt được gì."
" Thật nực cười."
Trên người Đoàn Dung quấn đầy mùi thuốc lá, anh đi tới trước mặt Trần Lăng An với thái độ dễ gần và vỗ vai của Trần Lăng An, " Tôi nghe nói là, cậu với chị của mình quan hệ rất tốt. Đã muộn rồi, về sớm còn ăn cơm, đừng cố nhịn kẻo hại đến thân."
Trần Lăng An cố ý chế nhạo Đoàn Dung, nhưng một mặt Đoàn Dung không phải là cảnh sát, mặt khác giọng điệu và cử động cơ thể của anh ta quá tự nhiên, bất giác truyền ra một loại cảm giác Tôi và cậu mới cùng một giuộc.
Đợi đến khi cậu ta lấy lại tinh thần, thì Đoàn Dung đã kéo dép lê đi ra khỏi cửa, cơ bắp ở cánh tay dưới ống tay áo ngắn rất to, đây là lần đầu tiên Trần Lăng An gặp Đoàn Dung.
Đã nghe nói từ trước rằng Liêu Thanh mời một thám tử đến, không ngờ lại là một người đàn ông cơ bắp lôi thôi lếch thếch.
Có thể phá án được không ?
Sáng hôm sau, nắng chói chang. Trong giảng đường của Học viện Mỹ thuật, dưới sự chỉ dẫn của thầy hiệu phó, Đoàn Dung và Hứa Phó tìm thấy lớp học của Trần Minh Hảo. Bọn họ đã liên hệ với trường trước khi đến, nên không xảy ra tình huống bị ngăn cản không cho vào trong.
Thầy hiệu phó nói: " Đối với chuyện mà trò Trần Minh Hảo đã gặp phải, chúng tôi cảm thấy rất thương tiếc. Em ấy là một sinh viên rất có năng khiếu, mặc dù đời sống cá nhân và cách xử trí trong giao tiếp với các bạn cùng lớp không được lý tưởng cho lắm, nhưng..." Thầy hiệu phó thở dài, không nói gì thêm nữa.
Đã chính thức hỏi qua giáo viên và bạn cùng phòng của Trần Minh Hảo, nhưng thực sự nhận được rất ít thông tin, bởi vì có thầy hiệu phó đi theo. Đoàn Dung lấy trong túi ra một viên kẹo rồi bóc nó, " Cho dù thế nào đi chăng nữa, nếu có án mạng xảy ra thì hung thủ nhất định phải được đưa ra trước công lý." Anh gật đầu, " Làm trì hoãn thời gian của thầy hiệu phó rồi, chúng tôi sẽ đi tham quan trường một lát rồi về."
Anh nói chuyện đúng mực, không thể từ chối, thầy hiệu phó đành phải để cho bọn họ đi tham quan một mình, còn ông thì quay về văn phòng.
Đoàn Dung híp mắt lại, anh có trí nhớ rất tốt, những lối rẽ mà thầy hiệu phó dẫn đi ngang qua đều nhớ hết, chính xác là quay trở lại phòng vẽ tranh từ cầu thang phía trước. Vừa rồi có một cô gái, khi nhắc đến Trần Minh Hảo, rõ ràng là có chuyện gì khác muốn nói.
Hứa Phó cúi đầu xem điện thoại ở đằng sau. Đoàn Dung ngậm kẹo, quay đầu lại nói mỉa: " Vừa chơi điện thoại vừa xử án ?"
Hứa Phó biện minh cho mình, " Không phải đâu Nhị ca, là Nghiêm Phó tìm em..."
Video do Nghiêm Phó quay trên điện thoại đã được tải lên, đó là đoạn phim được mang về từ khu chung cư của Vương Nguyệt. Thảo nào nhân viên bảo vệ không muốn để Liêu Thanh mang đi, thì ra là có mờ ám !
Trong thang máy này, cứ ba đến năm ngày lại xảy ra cảnh nóng, không phải cưỡng hiếp, mà là...quá cởi mở.
Hứa Phó là một thanh niên tốt xuất thân từ gia đình gia giáo, tỏ vẻ không muốn xem loại phim full HD không che này một chút nào, chủ yếu là vì nam nữ diễn viên đều tương đối tàm tạm, thừa quá nhiều mỡ.
Bên này Đoàn Dung còn chưa nói gì, thì Nghiêm Phó đã bị bắt quả tang đăng trộm video ngắn trước. Liêu Thanh nhìn thằng con trợ thủ ngốc nghếch của mình, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng bảo: " Cậu có thể khôn ra chút được không ?"
Nghiêm Phó: " ? "
Liêu Thanh sốt ruột căn dặn, " Đừng có mà không biết người trên kẻ dưới với Hứa Phó, bây giờ cậu vẫn còn là đội phó, cẩn thận cả đời làm đội phó."
Nghiêm Phó sững sờ, kêu hả một tiếng, nhưng vẫn không thông, " Cậu em Hứa tốt tính quá nhỉ."
Lại còn cậu em Hứa, Liêu Thanh giật lấy điện thoại của Nghiêm Phó, thu hồi mấy đoạn video ngắn, " Lần sau nếu gặp người ta thì mang cái khúc ruột về. Bình thường cũng không thiếu đồ cho cậu ăn, làm gì mà cứ như 800 năm rồi không được thấy thịt thế."
Nghiêm Phó đuổi theo, " Rốt cuộc là sao vậy ạ ?"
Liêu Thanh suy nghĩ một chút, chủ yếu là do Nghiêm Phó quá ngốc, hắn thở dài rồi nói khẽ: " Cậu nghĩ tại sao Đoàn Dung ở trong hệ thống cảnh sát như thế mà lại không gặp trở ngại, ngoài những thành tích của cậu ta ra, thực sự không có gì khác ? Cậu ta muốn đến thụ lý vụ này, cấp trên không hề phản đối, là bởi vì sao."
" Có bao nhiêu Tổng cục trưởng họ Hứa ?"
Bộ não nhỏ bé trông khá vô dụng này của Nghiêm Phó cuối cùng cũng được mở mang, hắn giật mình hoảng hốt, vị cục trưởng họ Hứa ấy là ai, Hứa Phó là con trai của ông ấy ư ?!
Nghiêm Phó run rẩy nhìn lịch sử trò chuyện trong điện thoại, hắn cẩn thận đổi từng chữ từng chữ trong biệt danh thành Cậu Hứa.
Hắn sai rồi, ở bên cạnh Đoàn Nhị ca đều là những người tai to mặt lớn.
Không biết Cậu Hứa này có thể cứu vớt hình tượng của hắn hay không, nhưng hắn sẵn lòng rút hết ruột gan cho cậu ta.
" Gửi cho mày cái gì vậy ?" Đoàn Dung cau mày đoạt lấy điện thoại của Hứa Phó, bên kia đã thu hồi một hàng trên màn hình, " Chỉ có thế ?"
Đoàn Dung khí thế mạnh mẽ, vừa cau mày liền nổi quạu. Hứa Phó thấy vậy cũng rụt lại, không dám giải thích cái gì, thành thật xin lỗi, " Xin lỗi Nhị ca, làm việc nghiêm túc, em không nghịch điện thoại nữa đâu ạ."
Đoàn Dung cầm điện thoại đập vào ngực của Hứa Phó, " Cút đến ký túc xá nữ tìm bạn cùng phòng của Trần Minh Hảo, một lần nữa là anh tịch thu của mày."
Hứa Phó thái độ nghiêm chỉnh nhận lời mắng mỏ, nhận lại điện thoại đi đến ký túc xá nữ, còn về việc Nghiêm Phó kia tìm đường chết mà thu hồi, mối thù này kết hay không kết, tạm thời không nhắc đến.
Xử án, phải nghiêm túc.
Hôm nay Đoàn Dung không hút thuốc, đến trường học toàn là sinh viên, sẽ ảnh hưởng không tốt. Anh gõ cửa phòng vẽ tranh, sau khi cánh cửa mở ra, anh cúi đầu cười thân thiện với cô bé trước mặt, " Vừa nãy có vài vấn đề muốn hỏi."
Đặc biệt vạn lần không ngờ tới, mấy cô gái học mỹ thuật này, bởi vì quanh năm vẽ cơ thể người, nên vô cùng ngạc nhiên với tỷ lệ cơ thể và cơ bắp gần như hoàn hảo của Đoàn Dung, không còn thầy hiệu phó ở đây, các cô liền vây quanh Đoàn Dung rất sôi nổi.
Líu ra líu rít, mặc dù tâm tư của các cô có thể không đơn giản như vậy, có chút hướng về phương diện kia, nhưng không biết làm sao cảnh tượng lại là con gái và cha...
Quả thực Đoàn Dung lớn hơn những sinh viên này quá nhiều.
" Trần Minh Hảo ấy à, cướp bạn trai của tiểu Tuyết đó, chuyện xảy ra vào năm nhất."
" Cậu ấy chơi với rất nhiều chàng trai. Đa số là, hình dung thế nào nhỉ, chính là vừa không đẹp trai vừa không có tiền. Thực ra em cảm thấy cậu ấy rất phức tạp, không thể nào hiểu nổi suy nghĩ của cậu ấy, nếu đã muốn chơi thì chơi với người đẹp trai cũng được mà." Cô bé nhìn mặt Đoàn Dung rồi che miệng lại, " À nhầm, em nói nhảm đó."
Đoàn Dung không có phản ứng gì, cô bé thấy vậy thì lè lưỡi nói tiếp: " Em trai của cậu ấy đẹp trai lắm, em đã nhìn thấy mấy lần rồi."
Bệnh chung của các cô gái, khi nói đến chủ đề trai đẹp thì sẽ nói không ngừng, " Bọn em cũng xem như là có thể nói vài lời tốt đẹp với Trần Minh Hảo, có lúc còn được nghe cậu ấy kể về em trai mình."
Một cô gái khác đột nhiên vỗ bàn, hai mắt sáng lên, " Này này, cái lần đó, các cậu còn nhớ không ?"
Đoàn Dung là một thính giả rất chăm chú, anh vô thức gẩy gẩy ngón tay cái, đây là hành động dụi tàn thuốc thường ngày, " Có chuyện gì vậy ?"
" Chính là có một lần, bọn em ra ngoài đi mua sắm, em trai cậu ấy cũng có ở đó, nhưng còn chưa đi thanh toán thì bọn em gặp phải một tên dê xồm sờ đùi của Trần Minh Hảo, lúc đó cậu ấy lập tức hét lên gọi em trai, anh không biết em ấy đẹp trai thế nào đâu ! Em của cậu ấy giống như thần binh từ trên trời giáng xuống vậy, em cũng không biết là mấy giây, lúc đó hỗn loạn lắm, chỉ nhớ là em của cậu ấy lao đến trước mặt bọn em rất nhanh, một cước đá bay tên dê xồm, ôi trời ơi đẹp trai chết mất !"
" Mình có một cậu em vừa đẹp trai vừa điên khùng làm thần hộ mệnh." Cậu ấy thường nói như thế.
Như vậy xem ra Trần Minh Hảo và Trần Lăng An thực sự có một mối quan hệ rất tốt, hai chị em sống dựa vào nhau ở Vân Thành, chị gái bị sàm sỡ và em trai bảo vệ chị gái. Đoàn Dung để những thông tin có giá trị sang một bên, không có giá trị thì vứt ra. Anh đứng dậy cảm ơn mấy cô sinh viên, sau khi ra ngoài còn bóc một viên kẹo để ăn.
Nghiện thuốc lá quá nặng, Đoàn Dung cắn chặt viên kẹo, anh rút điện thoại ra muốn gọi cho Hứa Phó, hỏi xong rồi thì đi về. Vừa ngước mắt nhìn về phía trước thì đột nhiên híp mắt lại, trên sân bóng cách đó 800 mét, hai người ngồi trên ghế đá cách xa anh nhất không phải là Hứa Phó và Du Quyển hay sao.
Một người được anh dặn dò đi hỏi thêm lần nữa, một người là bé cá, ngày hôm qua đã xuất hiện trong khu chung cư của nghi phạm để giao đồ ăn tận tình. Trong túi của anh vẫn còn một chiếc kẹo sữa hình con thỏ trắng lớn, không biết xuất phát từ nguyên nhân nào mà luôn không ăn. Lúc này, dù khoảng cách xa như vậy nhưng anh vẫn có thể trông thấy rõ ràng Hứa Phó đang dúi cây kem vào tay của Du Quyển.
Đoàn Dung gửi tin nhắn WeChat cho Hứa Phó, lời ít mà ý nhiều, " Mày lăn về đây cho anh."
Mấy phút sau, Hứa Phó và Đoàn Dung tụ họp ở cổng trường. Cuối cùng Đoàn Dung cũng hút một điếu thuốc, ngậm ở bên mép, trên bàn tay trắng nõn nà của Hứa Phó còn có một cây kem sô cô la màu nâu.
Hứa Phó báo cáo công việc trước, Đoàn Dung hừ một tiếng, chẳng có gì hữu dụng cả. Đợi Hứa Phó nói xong, Đoàn Dung liền nhả ra khói thuốc, mặt mày lạnh lùng vô cùng.
" Anh không bảo mày rằng chỉ có giữ đủ khoảng cách thì mới có thể nhìn thấy chân tướng một cách lý trí hay sao ?"
Chỉ trong một tiếng ngắn ngủi, Hứa Phó đã bị mắng hai lần, y chớp mắt, " Nhị ca, Du Quyển mời em ăn, nên em mời lại một cây rồi về. Em thấy em ấy mua một cây cho em, mà bản thân lại không nỡ mua."
Đoàn Dung cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn sau khi hút thuốc, nhưng vẫn nhíu mày, " Để mày đi điều tra, mày lại đi ăn kem, não mày nhét vào bụng rồi đúng không ?"
Hứa Phó nhìn về phía sau Đoàn Dung, " Ai kia, Nhị ca, Du Quyển tới tìm chúng ta."
Du Quyển chạy đến, trên tay cầm hai chai nước, lúc nãy đang ngồi nên Đoàn Dung không nhìn kỹ, bây giờ mới để ý hôm nay Du Quyển mặc một chiếc quần yếm, trên quần có một vài mảng màu sắc. Anh đoán là vừa mới vẽ xong, người vô cùng nhỏ, so với mấy cô gái kia còn nhỏ hơn.
Du Quyển ngửi thấy mùi khói thuốc trên người Đoàn Dung, nhưng không hề lùi bước mà đi về phía trước, " Đoàn Nhị ca, cho anh uống nước này."
Đoàn Dung thô lỗ lau sạch màu nước trên mặt Du Quyển, nhận lấy một chai nước trong đó, để Hứa Phó cầm trước, sau đó lại lau mồ hôi cho Du Quyển, " Há miệng."
Du Quyển ngoan ngoãn mở miệng, làn da dưới ánh mặt trời vẫn đẹp không chút tì vết, hiện ra màu hồng nhạt. Đoàn Dung đút chiếc kẹo sữa hình con thỏ trắng lớn vào miệng của cậu một cách vô cảm, vừa hất cằm vừa trầm giọng nói, " Được rồi, không có việc gì thì đừng chạy lung tung."
Du Quyển cả người đầy mùi sữa ngơ ngác cầm chai nước còn lại, hai bước ba bước liền quay đầu đi mất.
Hứa Phó vặn nắp chai ra, chủ động đưa cho Đoàn Dung, trong ánh mắt mãnh liệt truyền đạt: Nhị ca, khoảng cách đầy đủ đâu ? Lý trí đâu ?
Đoàn Nhị ca của y bỏ ai chứ không bỏ cậu ta.