Vào buổi trưa, trong đồn cuối cùng cũng truyền ra một tin vui. Trong vụ án của Trần Minh Hảo, có một người phụ nữ nói là đã nhìn thấy một người đàn ông từ trên lầu đi xuống, bọn họ đang dựa theo mô tả để tìm người từ trong camera. Nhiệm vụ to lớn, mấy người điều tra viên (1) tìm đến hoa cả mắt.
(1) 技侦 (技术侦查) : tạm dịch 'điều tra kỹ thuật' : là việc sử dụng các công cụ khoa học, phương tiện kỹ thuật để thu thập, bảo quản chứng cứ hoặc phân tích, đánh giá chứng cứ đã thu thập được trong tố tụng hình sự. [Hình như bên mình không có bộ phận riêng về kỹ thuật số, mình không thể tìm được chức vụ tương tự nên xin phép đoán bừa :((].
Còn về Tăng Việt Lâm, tiếc là không thu hoạch được gì. Nhưng hung thủ của cả hai vụ là cùng một người, cho nên tìm được điểm đột phá ở một trong những hiện trường vụ án là được rồi.
Đoàn Dung dựa vào chiếc ghế nhựa ố vàng, gọi một suất mì cắt sợi với bà chủ, " Hung thủ có thể là người làm trong ngành liên quan đến nghệ thuật, hoặc ở bên cạnh người nào đó học về nghệ thuật, anh có thể sàng lọc mấy người này ra."
Liêu Thanh đáp lại Được, rồi vội vàng rời đi, thùng mì trên bàn xem ra lại đóng thành cục.
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Phó vẫn đang lẩm bẩm dặn dò từng cái một mà không biết chán, " Tôi muốn phở, đừng cho cay, tôi sẽ tự cho vào."
Đây là quán ăn, hai tai của bà chủ lắng nghe bảy, tám người báo tên món ăn, Hứa Phó thực sự lo sợ món phở của mình sẽ trở thành bún (2), y nở một nụ cười chân thành kèm theo nịnh hót, " Phở, bà chủ ơi."
(2) chơi chữ 河粉: sông phấn --> 米粉: mễ phấn , nói chung ý là sợ bị nhầm thành món khác.
Bà chủ đang rất bận rộn, vừa ngẩng đầu lên lập tức trông thấy một anh chàng đẹp trai như thế, thì cũng cố nặn ra một nụ cười, " Được được được, phở, nhất định sẽ cho cậu phở. Cậu yên tâm đi."
Hứa Phó cuối cùng cũng yên lặng ngồi xuống, y nói với Đoàn Dung, " Nhị ca, Vương Nguyệt có thể loại bỏ tình nghi giết người rồi đúng không ?"
Đoàn Dung cẩn thận nhớ lại những thông tin nhận được từ mấy sinh viên đó, và phân tích từng câu chữ, " Không giết người không có nghĩa là vô tội. Nghi phạm cũng không chỉ bị nghi ngờ ở trong vụ án này."
Đôi khi đó là sự nghi ngờ về bản chất con người, sự nghi ngờ về những điều chưa biết.
Cũng giống như Du Quyển.
Anh không tin trên đời lại có chuyện trùng hợp đến vậy. Vương Nguyệt đã đến tìm Tăng Việt Lâm vào đêm ngày 4 tháng 10 và nhìn thấy tận mắt hung thủ. Còn Du Quyển thì sao ?
Nhóc ấy trông có vẻ rất trong sạch, nhưng trên người cậu nhóc có một lớp sương mù khiến Đoàn Dung không thể nhìn rõ.
Hứa Phó trầm ngâm suy nghĩ, hình như đã hiểu. Đoàn Dung không thích nói quá nhiều, anh không thích nói nhiều về những việc mà mình đã từng trải qua, kinh nghiệm thu được từ những chuyện xưa ấy đều dính đầy máu tanh và mùi lạ, nói ra có vẻ làm màu.
" Ăn đi."
Càng trải nghiệm nhiều, tự nhiên sẽ biết nhiều hơn.
Hứa Phó mê phở đến mức không thể cưỡng lại được. Lúc ăn gần hết, Đoàn Dung ngửi thấy mùi đó liền muốn đánh y, " Buổi tối mày mà ăn phở nữa thì đừng đi ăn với anh."
Hứa Phó húp xì xụp một ngụm, " Phở của quán này ngon quá."
Đoàn Dung mắng một câu, ngày nào cũng ăn, chẳng trách theo anh học hỏi lâu như thế mà vẫn không thể tự phá án.
Dân gian truyền lại rằng ăn phở quá nhiều có thể trở nên ngu ngốc không phải là không có lý.
Hứa Phó với vẻ mặt ngây ngô hút fan, không biết sư phụ Đoàn Nhị ca của y đang nghi ngờ chỉ số thông minh của mình, " Nhị ca, buổi chiều chúng ta làm gì thế ?"
Đoàn Dung hai ba miếng đã ăn xong bát mì cắt, sau đó rút ra một tờ giấy, thản nhiên lau miệng, " Đến trường của Trần Lăng An."
Những mối quan hệ cần phải điều tra thì lực lượng cảnh sát đều đã điều tra, chỉ còn lại Trần Lăng An này, bởi vì là em trai của nạn nhân, mỗi ngày vẫn ngồi trong đồn nói móc châm biếm cảnh sát, nên không điều tra.
Nhưng trong vụ án của Trần Minh Hảo, bất cứ ai cũng có thể là hung thủ.
Lúc Trần Minh Hảo bị giết nhất định đã nhìn thấy người mình quen, cho nên mới không có bất kì phòng bị nào. Nếu đó là bạn học của em trai mình thì sao ?
Sau khi ăn xong, hai người đi xe buýt đến Học viện thể thao cách đó không xa. Lần này không báo cho nhà trường biết nên bị bảo vệ ngăn cản không cho vào, đặc biệt là Đoàn Dung, chắc tưởng Đoàn Dung đến trường tìm sinh viên nào đó để trả thù.
Đoàn Dung kéo Hứa Phó vẫn còn muốn tranh luận lại, " Đi thôi."
Đi một vòng, tìm được điểm mù của camera, Hứa Phó lờ mờ biết Đoàn Dung muốn làm gì, y chưa bao giờ làm việc này khi còn đi học, sau khi đi theo Đoàn Dung thì làm không ít.
Chỉ là...
Hứa Phó nhìn song sắt cao như thế, chóp nhọn phía trên lại còn lóe sáng, " Nhị ca, em không leo vào được."
Đoàn Dung dụi tắt điếu thuốc, bộp vào sau gáy của Hứa Phó, " Leo lên, ngã xuống thì anh đỡ mày."
Hứa Phó kháng nghị, " Nhị ca, trên tay của anh toàn là mùi thuốc lá, dính vào tóc của em rồi."
" Nhanh lên."
Hứa Phó muốn nói rằng vấn đề ở đây không phải là ngã xuống dưới hay không, mà là cậu ta sẽ bị nghoẻo ở trên đấy. Đoàn Dung ở dưới nhìn cậu ta giống như học sinh tiểu học dùng cả tay chân mà leo, thấy mắc cười liền châm biếm, " Mày học trường cảnh sát công cốc hả ?"
Hứa Phó không quan tâm mình có bị mất mặt hay không, y gian nan nói: " Nhị ca, em sợ độ cao mà, anh cũng không phải là không biết."
May là cuối cùng vẫn không thực sự bị nghoẻo ở trên. Hứa Phó xem như là leo được vào trong mà không xảy ra sai sót.
Đoàn Dung nắm lấy cột sắt cũng đi vào, " Chỉ với bản lĩnh này của mày, năm nay hãy cùng luyện tập với các đàn em ở Vân Phi đi."
Hứa Phó thở dài, " Em vẫn đánh nhau được mà."
Đoàn Dung chế nhạo, " Dùng khả năng quăng bạt tai, cắn ngón tay của mày à ?"
Chuyện này nói ra quả thực quá mất mặt. Đúng là Hứa Phó tốt nghiệp trường cảnh sát, cha ruột cũng là vị tổng cục trưởng họ Hứa đức cao vọng trọng kia, nhưng người y nhỏ con nên đánh đấm không được tốt lắm, thành tích đánh nhau cũng hơi kém một chút. Nhiều năm trước đuổi theo một tên tội phạm trong vụ án cưỡng hiếp và giết người cùng với Đoàn Dung, vào nhầm khu vực của một đám côn đồ đang tranh giành địa bàn, lúc đó hai bên đều sắp xông lên, y và Đoàn Dung lỡ chân lao vào, chưa kịp hiểu chuyện gì, ngược lại cả hai băng nhóm liền bắt đầu đánh hai người bọn họ.
Nhị ca của y đỉnh lắm nhé, anh túm vai của một tên rồi ném tên đó bay xa mấy mét, bọn côn đồ nhìn thấy thì không dám đi qua, mà quay sang đánh y. 凸( ̄ヘ ̄)
Khi ấy Hứa Phó đang đeo kính không gọng hot trend, mắt kính bị người ta đá bay, cuối cùng không theo trình tự nào, tóm được ai thì tát cho bạt tai hoặc đá vào đũng quần, con-mẹ-nó y như phụ nữ bị biến thái sờ mông ấy. Hứa Phó đương nhiên một mực không chịu thừa nhận.
Đó không phải là y.
" Nhị ca, hay là chúng ta đến tìm bạn học của Trần Lăng An xem thế nào." Hứa Phó nhét lại miếng ngọc bội rơi ra khỏi cổ áo của y khi nhảy xuống.
Ngọc này rất đáng giá.
Phong cách của Đoàn Dung quá nổi bật, ở đây đều là sinh viên thể thao, sức lực dồi dào, nếu có người hỏi không tốt thì sẽ bị xem là kiếm chuyện và có thể gặp rắc rối.
Đoàn Dung mặc kệ cậu ta, đi ngang qua sân bóng rổ, tiện tay bắt được một quả bóng bị chệch hướng rồi ném vào rổ, các nam sinh trên sân hét lên một tiếng được lắm, " Giỏi quá, góc độ này mà cũng vào được."
Có một nam sinh mặc áo cầu thủ màu đỏ đón lấy bóng, đập đập rồi đi tới, " Các anh tìm ai ?"
Đoàn Dung thả lỏng, kéo lấy vai của nam sinh, chia một điếu thuốc sang, " Đừng căng thẳng, bọn anh là người của hệ thống cảnh sát."
Nam sinh buông lỏng vai một chút, nhưng vẫn nghi ngờ theo bản năng, " Hệ thống cảnh sát ? Trên người anh có hình xăm kìa."
Đoàn Dung nói: " Hệ thống cảnh sát mời đến giúp đỡ thì cũng gọi là hệ thống cảnh sát."
Nam sinh vừa khéo là đội trưởng đội bóng rổ và là bạn cùng phòng của Trần Lăng An. Cả ba đứng dưới bóng cây, Đoàn Dung đi thẳng vào vấn đề, " Trần Lăng An có thường xuyên ở kí túc xá không ?"
Nam sinh đã bị Nghiêm Phó dẫn người đến điều tra vào mấy ngày trước, nhưng lúc đó không hỏi câu này, cậu ta trả lời chậm rãi: " Không nhiều lắm, cậu ấy có nhà ở bên ngoài, ở với chị của cậu ấy thì phải, tình cảm của bọn họ rất tốt."
Đúng như dự đoán của Đoàn Dung, châm điếu thuốc trong tay, anh hỏi tiếp: " Tính tình cậu ta ở trường thế nào ?"
Nam sinh nhìn Đoàn Dung một cách kỳ lạ, " Tại sao anh lại hỏi về Trần Lăng An, đừng nói là anh nghi ngờ cậu ấy giết chị của mình nhé ? Nhưng đó là chị ruột của cậu ấy mà, Trần Lăng An đối xử với chị mình vô cùng tốt, em từng thấy cậu ấy dành tất cả số tiền đi làm thêm kiếm được để mua hoa cho chị của cậu ấy, màn hình khóa điện thoại cũng là ảnh của chị cậu ấy."
" Nghi ngờ ai chứ đừng nghi ngờ như thế, thật quá vô nhân đạo."
Hứa Phó bước tới, cười nói: " Không phải, bọn anh chỉ hỏi chuyện bình thường thôi, tất cả đều là thủ tục."
Đoàn Dung cứ như thể rất dễ tính, bị mắng là vô nhân đạo cũng không tức giận, anh nhướng mày, " Chưa chắc."
Còn đứng bên cạnh nam sinh, dựa theo chủ đề này nói chuyện mấy câu, cuối cùng mới bảo: " Cậu ta ở chỗ nào bên ngoài, em có biết địa chỉ không ? Để anh qua xem thử."
Không ngờ nam sinh lại biết, do dự mấy lần mới viết ra địa chỉ, ôm bóng quay lại sân rồi tiếp tục chơi bóng.
Đợi cậu ta quay người lại, nụ cười dễ nói chuyện trên khuôn mặt của Đoàn Dung đã biến mất, anh ghi lại địa chỉ, tiện tay nhét tờ giấy ghi chú vào túi quần, rồi nhả khói thuốc, " Đi thôi."
Hứa Phó biết bây giờ không phải là lúc để hỏi, đáp án và chân tướng đều không còn xa nữa, bước nhanh theo kịp, đi được hai bước thì nhớ tới buổi trưa Nghiêm Phó đã gửi cho y ảnh chụp màn hình từ đoạn phim trong camera, nhưng y không để ý, mở khóa điện thoại rồi mở ra.
- Chỉ là bóng lưng, nhưng ngoài bóng lưng này thì chúng tôi không có chút manh mối nào, không tìm được chính diện.
Hứa Phó cũng không nhìn ra được bí ẩn đằng sau bóng lưng này, định cho Đoàn Dung xem, đúng vào lúc này, điện thoại của hai người đồng thời được nhớ tới, lần lượt là Nghiêm Phó và Liêu Thanh.
" Xảy ra chuyện lớn rồi, khu phố Hòa Bình, chỉ mười phút trước, có hai người đàn ông cầm dao cướp xe buýt. Cảnh sát giao thông đã báo cáo lên cấp trên ngay sau khi phát hiện. Cảnh sát vũ trang, chuyên gia đàm phán và xe cứu thương đã nhanh chóng đến hiện trường. Tên côn đồ bị tình nghi cầm một khẩu súng lục tự chế và tinh thần vô cùng không ổn định. Trên xe buýt có 25 hành khách, đồn của chúng ta đã nhận được camera trong thời gian thực. Một đứa trẻ sơ sinh vẫn đang quấn tã và một người đàn ông trung niên, đều bị thương nặng." Liêu Thanh nói một hơi dài như thế làm Nghiêm Phó không thể chen miệng vào.
Đoàn Dung nhíu mày thật chặt, " Anh muốn bảo em xông lên cứu người ?"
Thứ nhất anh không phải là cảnh sát, thứ hai không phải cảnh sát vũ trang, thậm chí còn không đủ tư cách để đến gần hiện trường.
Vẻ mặt Liêu Thanh nghiêm túc, " Không phải, Đoàn Dung, trên xe có Du Quyển và Trần Lăng An."
Ai có thể nói cho họ biết, làm thế nào mà hai người này lại ngồi cùng một chiếc xe và bị người ta bắt cóc cùng chiếc xe đó.
Đoàn Dung nhíu mày thật chặt rồi nhướn lên._____________________________________Spoil: Chương sau có cảnh bạo lực và đã bị TG khóa ( ̄  ̄|||)...