Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 7: Từ khi nào phải dựa vào kẻ tình nghi để bắt hung thủ




Sao chép xong camera, ba người lên xe trở về đồn, Đoàn Dung ngồi phía sau, Vương Nguyệt đã ngưng giãy giụa, cô ta trợn mắt to hết mức nhìn Đoàn Dung, " Mấy người dựa vào đâu mà đòi bắt tôi !"

Hứa Phó ở đằng trước nói: " Tăng Việt Lâm chết rồi."

Nói xong câu này không ngờ Vương Nguyệt lại không thấy kinh ngạc chút nào, còn cười hai tiếng, " Không phải sớm muộn gì cũng chết hay sao ! Chết rồi thì tốt quá !"

Liêu Thanh: "...Đừng nói chuyện với cô ta, về đồn hẵng nói."

Hứa Phó đã theo Đoàn Dung phá án ba lăng nhăng nhiều năm rồi, nên quên mất những quy củ này, y ngồi thẳng dậy, " Xin lỗi chi đội Liêu."

Vẻ mặt của Liêu Thanh có chút kỳ lạ, như thể đang kìm nén điều gì đó, mấy giây sau mới nói: " Không sao."

" Đoàn Dung sắp đến đồn ?" Sau khi đưa Tăng Việt Lâm về, tin tức này không hiểu vì sao lại truyền ra, mấy cô gái của đội chống buôn bán ma túy ở bên cạnh đều kéo sang nhà hàng xóm của bọn họ chơi, cứ mười phút một chuyến, cứ mười phút một chuyến, trông như có dụng ý khác, chỉ đợi Đoàn Dung đến đây.

Các chàng trai trong đội hình sự biểu lộ vô cùng ghen tị, đồng thời cũng rất mong đợi lát nữa có thể gặp được Đoàn Dung, đó là một huyền thoại đấy. Khi bọn họ còn đang đi học, Đoàn Dung đã gánh công lao trên vai trở về, sau đó, ở tuổi mười chín, anh ấy bắt đầu phá án một mình, anh ấy thật mạnh mẽ.

Những lứa thanh niên này đều đang nghĩ, Đoàn Dung là người như thế nào, mặt mũi ra sao, ăn nói thế nào ?

Tò mò quá đi.

Ở đây chỉ có đội phó Nghiêm là đã từng gặp người ta, liền bị lôi kéo hỏi chi tiết. Nghiêm Phó nói vòng vo, không chịu trả lời: " Gặp thì sẽ biết thôi, hơn nữa, Đoàn Nhị ca là người thế nào, đừng có đặt mấy cái kỳ vọng linh tinh của các cậu vào anh ấy."

Mấy thanh niên khoảng chừng hai mươi lăm tuổi gật đầu lia lịa, " Dạ rõ, chúng em chỉ là rất muốn gặp anh ấy thôi ạ."

Nghiêm Phó bị đám nhóc vây quanh, lòng hư vinh trước giờ chưa từng mãnh liệt như vậy, cuối cùng hắn thở ra một hơi rồi hắng giọng, " Nói thế nào nhỉ, không giống như trong tưởng tượng, nhưng nếu cậu gặp anh ấy lần đầu tiên, cậu sẽ cảm thấy, không sai, đó chính là anh ấy, anh ấy là Đoàn Dung."

Vừa nghe qua thì có vẻ giống một câu chuyện, lắng nghe cẩn thận thì chẳng khác quái gì chưa nói, đám nhóc nháo nhào rồi giải tán. Nghiêm Phó lập tức bị xa lánh, không bỏ cuộc hét lên: " Thật mà, chính là cảm giác này ! Các cậu tin tôi đi."

Chủ nhiệm Hoàng của bộ phận kỹ thuật đi qua văn phòng của bọn họ, nghe thấy giờ này mà còn ở đó cười nói vui vẻ, giận run cả người: " Còn đùa được à ! Đã điều tra xong chưa ?"

Mọi người liền bắt đầu lạch cạch bận rộn làm việc.

Các mối quan hệ xã hội của Trần Minh Hảo cần phải điều tra lại từ đầu một lần nữa, Tăng Việt Lâm cũng vậy, còn phải đi thông báo cho gia đình của người quá cố, giờ ăn cơm cũng không ai ra ngoài ăn, ngồi chồm hổm trên ghế mà ủ mì.

Nửa giờ sau, Liêu Thanh dẫn Vương Nguyệt trở về, kêu người nhốt vào phòng thẩm vấn trước, hắn chưa ăn gì, vừa đi vào, ngửi thấy mùi mì tôm liền thấy đói bụng, quay đầu lại hỏi Đoàn Dung và Hứa Phó, " Các cậu ăn vị gì ?"

Từng cái từng cái đầu phía sau máy tính đều thò ra, lướt qua gương mặt đã sớm nhìn chán chê của chi đội Liêu nhà bọn họ, mà háo hức nhìn người đàn ông đằng sau hắn.

Đoàn Dung vẫn mặc nguyên bộ quần áo ngày hôm qua, cũng không thay đôi tông lào, trong đồn cảnh sát trang nghiêm, cảm thấy có chút quậy phá, cái nhìn đầu tiên nhất định không phải là người lương thiện. Trên tay vẫn còn nhiều hình xăm như thế, nhưng không hiểu sao, cho dù như vậy, lần thứ hai nhìn thấy, lại dần biến thành một cảm giác an toàn.

Có lẽ bọn họ đều biết Đoàn Dung là thám tử, là người của phe bọn họ.

Tấm thân của tên thổ phỉ kia liền trở nên to lớn mạnh mẽ.

Quả thực như lời Nghiêm Phó đã nói, anh ấy không hề giống như trong tưởng tượng một chút nào, một chút cũng không, nhưng khi bạn nhìn thấy anh ấy, liền bỗng nhiên tỉnh ngộ, anh ấy chính là Đoàn Dung, và Đoàn Dung phải giống như anh ấy.

Không một chút thất vọng.

Đoàn Dung nhếch môi, lộ ra hàm răng trắng, " Ủ bừa là được rồi."

Sau đó anh chào những cái đầu to đen thui kia, " Đều biết tôi à ?"

Nữ cảnh sát duy nhất của phòng hình sự, 32 tuổi, vừa mới kết hôn, bao nhiêu tuổi cũng không ảnh hưởng tới trái tim thiếu nữ, cô kêu lên một tiếng ơ kìa, " Biết chứ biết chứ, Nhị ca có muốn uống nước không ?"

Vừa rót nước xong, trông thấy sau đó Hứa Phó vào chậm vài bước, liền quay người lập tức đi pha trà, phụ nữ mà.

Điều này cũng phản ánh một khía cạnh là khuôn mặt này của Đoàn Dung, hình thể dáng vóc, quả thật không đẹp trai thu hút phụ nữ yêu thích bằng Hứa Phó.

Liêu Thanh tìm thấy ba hộp mì ăn liền từ trong ngăn kéo, chia hai hộp cho Đoàn Dung và Hứa Phó, " Thẻ nhớ đã giao cho bộ phận kỹ thuật, một lát nữa sẽ có kết quả, ăn trước đi."

Hứa Phó đi theo Đoàn Dung một thời gian dài, đã quen ăn mì ăn liền, còn có thói quen tốt mang theo bên mình hai cái xúc xích giăm bông, chia một cái cho Đoàn Dung, " Nhị ca, xúc xích giăm bông này nhiều thịt lắm."

Xúc xích giăm bông ủ vào trong mì tôm liền tỏa ra mùi hương thơm phức khắp nơi, ngay lập tức cả văn phòng đều có mùi, mấy cậu cảnh sát nhìn những sợi mì vô vị trong bát của mình, hít lấy hít để.

" Lần trước chủ nhiệm Hoàng lấy một thùng xúc xích giăm bông của bọn mình đi, bao giờ mới trả lại đây ?"

" Đi hỏi ông ta đi !"

" Tôi không dám... ông ta đến kỳ mãn kinh, hung dữ lắm."

Nghiêm Phó trước đó đã từng trò chuyện với Hứa Phó trên WeChat, hơn nữa hắn không còn mặt mũi nào nữa, thấy sang bắt quàng làm họ, ngửi thấy mùi liền vịn cổ Hứa Phó, Đoàn Dung thì hắn không dám.

" Cậu em Hứa à." Nghiêm Phó nói: " Cậu nhìn cái xúc xích này này, vừa dài vừa to, có thể chia cho anh một phần ba đoạn được không ?"

Một năm trở lại đây, không biết cảnh sát đã gặp phải chuyện gì, có biết bao nhiêu kiểu theo chiều hướng nội bộ tiêu hóa (1), Hứa Phó chia một đoạn xúc xích, rồi ôm lấy cái bát chạy đi xa.

(1) 内部消化: [nội bộ tiêu hóa] chỉ những người chung một nhóm cùng nhau tạo thành CP (cặp) với nhau.

Liêu Thanh bị mất mặt, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (2), hắn từ chối ngồi ăn với Nghiêm Phó, cứ làm như đồn của bọn họ nghèo đói lắm vậy !

(2) 恨铁不成钢: [Hận thiết bất thành cương] : hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Tám giờ tối, phòng thẩm vấn.

Vương Nguyệt bị còng tay hơn năm tiếng đồng hồ, toàn bộ khí lực đã mất hết, từ nôn nóng lúc đầu cho đến giờ, chờ muốn tê liệt, ánh đèn sợi đốt chiếu vào mí mắt vô cùng chói mắt.

Toàn bộ cảnh sát đều vất vả cả ngày nay, Liêu Thanh đẩy cửa phòng thẩm vấn ra, đặt một xấp kết quả báo cáo lên bàn, nhìn cái đầu húi cua của Vương Nguyệt, hắn nói câu đầu tiên sau khi đi vào, " Mới cắt tóc được một tuần đúng không ? "

Môi của Vương Nguyệt khô khốc, cô ta trông không đẹp bằng Trần Minh Hảo, đây là lời nói thật, vả lại làm một huấn luyện viên, làn da cũng bị rám nắng. Bọn Đoàn Dung và Hứa Phó đứng bên ngoài kính một chiều.

Vẻ mặt của Liêu Thanh trở nên lạnh hơn rất nhiều, " Hút thuốc phiện sao phải cắt tóc ?"

Bờ vai của Vương Nguyệt run rẩy, cô ta ngẩng mặt lên, " Không được, tôi đã cắt bỏ tóc rồi... Tôi đã hạ quyết tâm không hút nữa."

Ba người trong phòng thẩm vấn đều phớt lờ lời nói của cô ta, thật buồn cười, buồn cười đến nỗi người ta không thèm phản ứng. Hút thuốc phiện là vĩnh viễn và tuyệt đối không thể cai nghiện. Dù là tự mình bỏ thuốc, hay bị đưa vào trung tâm cai nghiện thì đều có khả năng tái nghiện rất cao, làm sao Vương Nguyệt có đủ can đảm nói rằng cô ta đã quyết tâm về sau không hút thuốc nữa.

" Vào buổi tối ngày mùng 4 tháng 10, đến 10h25' cô mới trở về nhà, mà bình thường cô đều về nhà vào một thời gian rất cố định, dù cho có chậm trễ thì cũng chỉ trong vòng một tiếng. Tối hôm đó, cô đã đến tìm Tăng Việt Lâm đúng không ?"

Vương Nguyệt có vẻ rất lạnh lùng, không ngừng nắm chặt tay, " Tôi không nhớ rõ."

Liêu Thanh nhìn thẳng vào mắt cô ta, " Tin tức về cái chết của Tăng Việt Lâm đến giờ vẫn chưa truyền ra, làm sao cô biết được cậu ta đã chết ? Vương Nguyệt, cô và Tăng Việt Lâm đã từng yêu nhau bốn năm, đến mức bàn chuyện cưới xin. Mới tháng trước thôi hai người còn gọi điện để xin tư vấn về chiếc nhẫn kim cương của DR, chuyện gì đã khiến hai người trở mặt thành thù chỉ trong một tháng ngắn ngủi, đến nỗi cô muốn giết chết cậu ta ?"

Vương Nguyệt cười khẩy, " Anh ta chết thật rồi sao ?"

Liêu Thanh nhíu mày, " Ý của cô là ?"

Nhưng Vương Nguyệt lại không muốn trả lời, cô ta tự nói với chính mình, " Anh ta và cái con đĩ họ Trần kia, dan díu với nhau, ngoại tình, rồi chia tay với tôi, nói rằng họ Trần mới là người mà anh ta yêu nhất, thật nực cười, ngược lại còn muốn tôi tác thành cho chúng nó. Tăng Việt Lâm đáng chết, họ Trần cũng đáng chết."

Liêu Thanh chỉ vào hình ảnh được in ra từ camera, " Đây là vụ án mạng thứ hai mà chúng ta sẽ nói đến. Vào ngày mùng 5 tháng 10, lúc 9 giờ tối, năm phút trước khi bắt đầu buổi trình diễn người cá, cô đã xuất hiện trong camera ở cổng thủy cung, Vương Nguyệt, cô có gì muốn nói không ?"

Dường như Vương Nguyệt đột nhiên phản ứng lại, giọng nói khô khốc, con ngươi mở to hết mức, " Các anh nghi ngờ tôi giết chúng nó ?"

Liêu Thanh lặng lẽ đối mặt với cô ta, " Lệnh khám xét đã được ban hành, người của chúng tôi đang khám xét nhà của cô. Chỉ cần tìm thấy công cụ gây án, hung khí, tất cả những đồ vật có thể chứng minh là cô phạm tội, thì tội danh của cô sẽ được thành lập."

Trên trán Vương Nguyệt lấm tấm mồ hôi, cười một cách kỳ lạ, " Vậy các anh cứ tìm đi, tìm không thấy đâu, bởi vì người không phải là do tôi giết."

Liêu Thanh lắc đầu, " Không, kể cả khi cô không nói câu nào, và giải thích gì cho bản thân, thì cô vẫn sẽ là nghi phạm lớn nhất trong vụ án..."

Vương Nguyệt có thể nói ra chuyện quyết định không hút thuốc phiện nữa thì tất nhiên cũng có thể ngắt lời của Liêu Thanh, " Vô ích, anh không thể kết tội tôi, không có công cụ gây án, chỉ dựa vào mấy cái video trong camera và kiểu tóc này ? Vô dụng thôi." 

Sơ ý quá, Liêu Thanh quá sơ ý, hắn không thể cạy miệng Vương Nguyệt ngay tức khắc.

Đoàn Dung dụi tắt điếu thuốc, rồi đoạt lấy tai nghe của Nghiêm Phó, anh nói: " Bảo cô ta rằng đời tư của Trần Minh Hảo rất hỗn loạn, hoàn toàn không coi trọng Tăng Việt Lâm."

Liêu Thanh nói y theo. Vương Nguyệt ngẩn ngơ, cô ta có vẻ không được bình thường cho lắm, đứng ngồi không yên, lúc thì bình tĩnh lúc thì quá khích, còng tay trên bàn phát ra tiếng lạch cạch, " Không đúng, con đĩ Trần Minh Hảo đó thực sự muốn kết hôn với anh ta !  Nên chúng nó mới xin tôi tác thành !"

" Con khốn đó dơ bẩn chết đi được, nó thực sự thích Tăng Việt Lâm, và Tăng Việt Lâm cũng thế !"

Liêu Thanh thuận theo nói tiếp, " Cho nên cô giết bọn họ để bọn họ xuống mồ thành đôi đúng không ?"

Vương Nguyệt thở hổn hển, " Tôi không làm, tôi ước gì chúng nó chết quách đi, nhưng tôi không thể giết chúng nó được, có người sẽ giết, không tới phiên tôi."

Từ phòng thẩm vấn đi ra, Liêu Thanh tháo tai nghe, rồi nhìn Đoàn Dung, " Cậu thấy sao ?"

Đoàn Dung gõ bàn tay có hình xăm đầu rắn lên mặt kính, " Tối ngày mùng 4 tháng 10, cô ta đi tìm Tăng Việt Lâm nhất định đã nhìn thấy gì đó và phát hiện ra."

Nghiêm Phó đưa ra một suy đoán cực kỳ lớn mật: " Có lẽ nào, cô ta đã chứng kiến kẻ sát nhân ?"

" Nhưng cô ta đang bao che cho hung thủ, không chịu nói gì cả."

Đoàn Dung xoa ngón tay cái, trên tay vẫn còn nồng nặc mùi thuốc lá, người không hút thuốc ngửi thấy sẽ không quen nổi cái mùi này, cảm thấy quá hắc, nhưng đối với những người nghiện hút thuốc ở đây, thì đã rất quen thuộc.

" Chúng ta điều tra phá án, từ khi nào phải dựa vào kẻ tình nghi để bắt hung thủ ?" _________________________________________☆ Lời tác giả:

Hứa Phó: Không phải tôi, tôi không hề, tôi ngửi quen rồi, lá phổi sắt.