Cảnh sát chết là cái khái niệm gì, không phải nói cảnh sát tốt số, tất nhiên cảnh sát cống hiến cho xã hội là điều hiển nhiên, dù sao thì anh ta cũng có chút tài giỏi, nhưng một cảnh sát bị chết, quan trọng hơn là, hung thủ rất tàn nhẫn và táo tợn, ngay cả cảnh sát mà cũng dám giết. Hơn nữa người này chắc chắn có vũ lực và khả năng trinh sát.
Bởi vì một cảnh sát được huấn luyện đã chết trong tay anh ta.
Đoàn Dung từ trong xe bước xuống, Liêu Thanh còn không kịp chào hỏi, hắn nhíu mày thật chặt và thoáng gật đầu, " Lại đây, chúng ta đi lên thôi."
Dưới lầu đã bị đội cảnh sát hình sự chăng dây cảnh báo cấm ra vào, Đoàn Dung và Hứa Phó lần lượt kéo cao dây cảnh báo rồi chui vào, " Tình hình thế nào rồi ?"
" Người chết là Tăng Việt Lâm, nam, 27 tuổi, cảnh sát hình sự khu vực Vân Phong. Cậu ta đã xin nghỉ phép một ngày trước khi xảy ra vụ án người cá, cho đến hôm nay, Đại đội trưởng đội cảnh sát hình sự thấy không liên lạc được với ai nên đến nhà tìm, thì phát hiện thi thể của Tăng Việt Lâm đã chết được hơn ba ngày ở trong nhà của mình."
Liêu Thanh thở dài, " Đã thối rữa."
Vân Thành là một thành phố ở phía Nam, tháng mười đang là mùa nóng, và nó đã bị bốc mùi từ lâu.
Đoàn Dung đi thẳng vào vấn đề, " Hai vụ án có phải là cùng một vụ không ?"
Liêu Thanh càng cau mày hết mức, " Lúc trước điều tra các mối quan hệ xã hội của Trần Minh Hảo, chúng tôi đã bỏ sót người liên hệ bị xóa gần đây. Chúng tôi đã tìm thấy điện thoại của Tăng Việt Lâm tại hiện trường, đồng thời cũng tìm thấy lịch sử trò chuyện giữa cậu ta và Trần Minh Hảo trên điện thoại, bọn họ là một cặp."
Ai có thể ngờ rằng Trần Minh Hảo đã xóa một người trước khi chết.
Bọn họ chỉ khôi phục lại lịch sử trò chuyện mà đã mò ra được mấy người nhân tình.
" Đó là lỗi kỹ thuật của chúng tôi."
Thời gian tử vong của Tăng Việt Lâm còn sớm hơn Trần Minh Hảo một ngày. Mặc dù tra ra được thông tin này từ trong điện thoại của Trần Minh Hảo thì cũng không kịp nữa, nhưng bất kì vụ án giết người nào, phát hiện ra sớm vẫn tốt hơn là phát hiện muộn màng.
Bác sĩ pháp y gọi trợ lý đem thi thể đặt vào trong túi đựng xác, " Toàn bộ phía sau đầu đều bị vỡ nát, hung khí có lẽ là một cái búa, cá nhân tôi cho rằng có thể loại trừ trường hợp là phụ nữ."
Đội phó Nghiêm đang lướt điện thoại đột nhiên nói: " Cũng không hẳn."
Anh ta đưa bức ảnh cho bọn Liêu Thanh xem, " Bạn gái cũ, huấn luyện viên leo núi."
Đội phó Nghiêm lại nhanh chóng kéo ra một ảnh chụp màn hình khác, đó là lịch sử trò chuyện của cuộc cãi vã giữa Tăng Việt Lâm và bạn gái cũ, trong đó có nhắc đến chữ chết với số lượng lớn.
Một người cảnh sát khác từ phòng ngủ đi ra, " Chi đội Liêu, ở trên giường của người chết phát hiện tóc của phụ nữ."
Liêu Thanh quyết đoán kịp thời, " Mang về xét nghiệm DNA đi. Nghiêm Phó, có thể tìm ra địa chỉ nhà không. Đoàn Dung, chúng ta đi một chuyến."
Xem ra lúc bình thường đội phó Nghiêm đã nghịch điện thoại không ít, sau vài lần cũng thật sự mò ra, " Địa chỉ giao hàng vẫn chưa xóa đi, một chỗ là địa chỉ gia đình, một chỗ là nơi làm việc."
Nghiêm Phó dùng điện thoại của mình chụp một tấm gửi cho Liêu Thanh, rồi khẽ lẩm bẩm, " Cái này cũng không chịu xóa, đúng là vương vấn không dứt (*)..."
(*) Ngẫu Đoạn Ty Liên (藕断丝连): Có nghĩa là "ngó đứt, tơ vương". Tuy ngó sen đã gãy nhưng tơ thì vẫn còn vương. Ví mối quan hệ bề ngoài tuy đã dứt nhưng trên thực tế hãy còn vương vấn. (theo Xuân Phong Phất Hạm blog).
Liêu Thanh ở hiện trường là một cấp trên tương đối nghiêm túc, không đáp lời anh ta. Ngược lại Đoàn Dung mò mẫm lấy viên kẹo ra, đối diện với xác của Tăng Việt Lâm đang nằm trong túi còn chưa kéo khóa lên mà ăn kẹo, " Nếu cậu ta mà xóa đi thì chúng ta sẽ còn phải tốn chút công sức đấy."
Nghiêm Phó bật cười, " Cũng đúng."
Liêu Thanh nhận được tấm ảnh, khi xem xong liền dẫn đầu đi xuống, hắn muốn tự đưa người về đồn để điều tra.
Những người làm việc bên ngoài thường không mặc đồng phục cảnh sát, mặc quần áo riêng cho thuận tiện. Lúc này là 11:30 trưa, giờ cao điểm tan tầm. Trên đường đến đó, hiệu suất làm việc của Nghiêm Phó rất cao, anh ta đã gửi thông tin cá nhân của bạn gái cũ đến điện thoại của Liêu Thanh.
Đoàn Dung nhận lấy điện thoại thì thấy là Vương Nguyệt, một huấn luyện viên của một câu lạc bộ leo núi, cao 1m72, hiện đang sống tại số 1101, tòa nhà số 7, khu chung cư số 18, đường Bình An.
Phía sau còn có giọng nói của Nghiêm Phó, " Bây giờ bọn em đang trở về đồn và mau chóng gửi tóc đi xét nghiệm, trước 10 giờ tối nay sẽ có kết quả."
Liêu Thanh tranh thủ bấm dừng giọng nói trên điện thoại, " Bảo bác sĩ pháp y đem báo cáo khám nghiệm tử thi ra luôn."
Lúc này Đoàn Dung đang ngồi ở ghế phụ, tựa lưng vào ghế và mỉm cười.
Liêu Thanh liếc mắt nhìn anh, " Cười gì thế ?"
Đoàn Dung giống như chỉ là nhất thời xúc động, anh khoanh tay nhìn về phía trước, " Hồi em mới làm thám tử điều tra, vẫn chưa có nhiều trang bị kỹ thuật hỗ trợ làm việc như vậy, mấy năm nay càng ngày càng giỏi."
Liêu Thanh cũng cười theo, " Thời đại đang tiến bộ mà."
Để đề phòng bắt hụt ở nhà Vương Nguyệt, trên đường đi cũng đúng lúc tiện đường nên có vài người đã đến câu lạc bộ trước và hỏi xem Vương Nguyệt có ở đó hay không, đồng nghiệp của cô ta nói rằng cô ta đã về nhà từ 10 phút trước. Liêu Thanh lập tức lên xe rồi tăng tốc.
Trước khi tất cả các bằng chứng còn chưa kịp xuất hiện thì Vương Nguyệt đã là nghi phạm lớn nhất.
Không thể để cô ta chạy thoát.
Khi lên tầng chuẩn bị gõ cửa, Liêu Thanh đột nhiên dừng lại một lúc rồi xoay người sang một bên, để cho Hứa Phó đi ra từ phía sau và nói một cách khách sáo: " Cậu làm đi."
Hứa Phó không lấy làm lạ, y nhếch miệng cười, tiến lên một bước và gõ cửa. Một lát sau, ba người nghe thấy bên trong có tiếng bước chân, qua một giây, chắc là đang nhìn vào mắt mèo, " Ai đó ?"
Khuôn mặt của Hứa Phó vô cùng lừa tình, một mặt thì thù địch, mặt khác lại nói chuyện một cách lịch sự, " Xin chào, chúng tôi có một số chuyện muốn hỏi cô. Không biết cô có tiện mở cửa hay không."
Vương Nguyệt không hề mở cửa, " Các anh là ai ?"
Hứa Phó lấy ra nghề nghiệp không đổi hàng nghìn năm, " Quản lý tài sản."
Có tiếng sột soạt phát ra từ sau cánh cửa, rồi cuối cùng cánh cửa cũng mở ra. Vương Nguyệt chỉ nhìn thấy bờ vai của Đoàn Dung và Liêu Thanh qua mắt mèo, chứ không nhìn thấy mặt, đợi đến khi cô ta mở cửa, mở rộng năm ngón, tay của Liêu Thanh liền chặn cửa. Vương Nguyệt hoảng sợ, phản ứng nhanh chóng đập vào tay của Liêu Thanh, " Mấy người rốt cuộc là ai !"
Hứa Phó, một cu gái íu đuối lại lùi ra sau một lần nữa để tránh cản đường hai vị đại ca làm việc, rồi hô to, " Cảnh sát ! Hiện tại chúng tôi đang nghi ngờ cô có liên quan đến hai vụ án mạng, xin hãy phối hợp điều tra !"
Liêu Thanh nghiến răng giành cửa với Vương Nguyệt, Vương Nguyệt quá khỏe, " Buông tay ra !"
Vương Nguyệt cũng hét lên, " Mấy người là ai ?!"
Liêu Thanh muốn dùng ánh mắt ra hiệu cho Đoàn Dung, cả hai cùng nhau dùng sức xông vào khống chế Vương Nguyệt, kết quả còn chưa kịp khớp thì Đoàn Dung đã trực tiếp dùng một tay kéo cửa mở ra. Liêu Thanh bị luồng sức mạnh này lôi kéo suýt nữa thì không đứng vững, thật muốn nói với Đoàn Dung rằng cậu không biết phân biệt địch với ta à !
Hắn vừa ngẩng đầu lên, Đoàn Dung đã sải bước lớn vào cửa, giữ lấy bả vai của Vương Nguyệt nhấc lên rồi quăng vào tường, " Có biết phối hợp cảnh sát điều tra phá án không hả ?"
Liêu Thanh há mồm trợn mắt, cái thằng chết tiệt này là thổ phỉ đúng không, không nói nhiều nữa, hắn lấy ra còng tay còng Vương Nguyệt trước, " Theo chúng tôi về đồn một chuyến."
Vương Nguyệt chống cự không chịu phối hợp, nhưng hai tay bị còng nên chỉ có thể bị ấn đầu đưa đi. Liêu Thanh đường đường là Chi đội trưởng Đội cảnh sát hình sự khu vực thành phố đã đích thân áp chế nghi phạm về đồn, trong lúc ẩu đả và giằng co với Vương Nguyệt còn bị ăn vài cú đánh vào bụng. Bởi vì người phía sau, Đoàn Dung, từ sau khi khống chế trấn áp Vương Nguyệt thì cứ đi theo sau và hút thuốc lá, không màng sự đời. Còn về Hứa Phó, chắc chắn sẽ không đụng vào Vương Nguyệt.
Liêu Thanh cũng không dám trông cậy vào cậu ta, da mỏng thịt mềm, có khi còn không giữ nổi Vương Nguyệt.
Vất vả lắm mới áp giải được vào trong xe, điện thoại của Liêu Thanh liên tục đổ chuông, kể từ khi phát hiện Tăng Việt Lâm đã chết thảm tại nhà, điện thoại của hắn vẫn chưa từng ngắt quãng, hắn đóng cửa lại rồi bước sang một bên để nghe điện thoại.
Đoàn Dung còn chưa hút hết nửa điếu thuốc, Hứa Phó cũng không dám vào, y sợ nếu đi vào mà Vương Nguyệt vẫn còn chống cự, cào mặt y nở hoa, thế là bị hủy dung.
" Nhị ca." Hứa Phó đột nhiên vỗ vai Đoàn Dung, kinh ngạc nói: " Đó không phải là Du Quyển hay sao ?"
Trong khu chung cư, ở tầng dưới của tòa nhà thứ năm, người đang chạy ra ngoài không phải là Du Quyển thì là ai ?
Mặc áo ngắn tay màu vàng và đội mũ bảo hiểm màu vàng, rõ ràng là người giao hàng của Tròn Tròn, bận bịu đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trên cằm không biết cọ vào cái gì, một vùng xám xám.
Hứa Phó chớp chớp mắt, " Người giao hàng ? Cậu ta còn làm cả người giao hàng hay sao ?"
Đoàn Dung hút một hơi thuốc, híp mắt lại và chú ý đến từng chuyển động của Du Quyển. Thị lực bằng mắt thường của anh là 5.2, tuyệt đối không nhìn lầm, sau khi Hứa Phó hạ thấp giọng, cậu nhóc liền nghiêng lỗ tai xuống, rồi trực tiếp quay mặt lại và nhìn chuẩn xác về hướng của bọn họ.
Mà khoảng cách giữa bọn họ là hơn nửa cái tiểu khu, âm lượng vừa nãy của Hứa Phó, lẽ ra Du Quyển không nên nghe thấy mới phải.
Đoàn Dung nhấn điếu thuốc rồi vẫy vẫy tay với Du Quyển, bé cá kia mang theo đồ ăn vẫn chưa được giao không biết nên làm sao, chần chừ chạy sang đây, xách còn rất vững, " Giao đến tòa nào ?" Đoàn Dung hỏi.
Du Quyển thở ra một hơi nóng, rất lễ phép và ngoan ngoãn, đầu tiên nói xin chào Nhị ca, sau đó mới bảo: " Cái này là cho số 802 tòa nhà số 3, còn cái này là số 709 tòa nhà số 1."
Trong lúc Liêu Thanh vẫn đang gọi điện thoại, Đoàn Dung lấy đồ ăn từ trong tay của Du Quyển rồi đi ra ngoài, " Đợi ở đây, anh đi giao cho nhóc."
" Vào chỗ râm mát đi."
Đồ cần giao đã nằm trong tay của Đoàn Dung, Du Quyển không dám giành lại, chỉ đành trơ mắt nhìn, không biết phải làm gì. Hứa Phó nhẹ nhàng giữ bờ vai của cậu và kéo cậu đứng trong bóng râm dưới tán cây, " Không sao, Nhị ca chạy nhanh lắm."
Đoàn Dung quả thật rất nhanh, mới năm phút mà đã giao xong hai chuyến, thang máy chạy chậm nên anh đi cầu thang bộ, khi trở về thấy Du Quyển thực sự đang đứng dưới tán cây, chân không dám nhúc nhích, còn người ở đằng sau, Hứa Phó, có thể trực tiếp bỏ qua.
" Còn nữa không ?" Đoàn Dung cúi đầu hỏi Du Quyển.
Du Quyển đã chạy một tiếng đồng hồ, cả người nóng bức toàn là mồ hôi, đôi môi cũng đỏ lạ thường, cậu ngẩng mặt lên lắc đầu với Đoàn Dung, " Khu chung cư này đã giao xong."
Đoàn Dung bóc một viên kẹo từ trong túi ra nhét vào miệng Du Quyển, rồi vỗ vỗ mũ bảo hiểm của cậu, " Đi đi, đừng giao chậm."
Du Quyển liếm vị kẹo, ngọt lịm, cậu cúi người cười nhẹ, có chút ngại ngùng xấu hổ, " Cảm ơn... Đoàn Nhị ca."
Anh giúp cậu chỉnh lại chiếc mũ bảo hiểm quá khổ bị lệch, " Giờ em đi đưa ngay."
Nũng na nũng nịu, xinh đẹp giống như một cô bé.
Đoàn Dung nhéo cằm của Du Quyển, hơi cau mày rồi dùng đầu ngón tay lau sạch bụi bẩn trên cằm cho cậu, làn da bắt đầu trở nên trắng trẻo vô cùng.
" Tuân thủ luật giao thông, đừng vượt quá tốc độ."
Du Quyển gật đầu tiếp nhận lời dạy bảo, trên tay có người mua gọi điện tới thúc giục, cậu vội vàng chạy đi lái chiếc xe đạp điện của mình, và tiếp tục giao đồ ăn.
Người nhỏ, nhưng chạy rất nhanh.
Hứa Phó tiến lên một bước nhỏ, đứng cạnh Đoàn Dung cùng nhau nhìn theo bóng lưng lái xe đạp điện của Du Quyển, than ôi một tiếng, " Sao cậu em này lại đáng yêu thế nhỉ."
Hai lần, lần trước là ở hiện trường vụ án, còn lần này là ở gần nơi ở của nghi phạm, vậy cũng quá trùng hợp rồi, nhưng nghi ngờ thì cứ nghi ngờ, không ngăn được Hứa Phó cảm thấy Du Quyển rất đáng yêu.
Đây chính là công tư phân minh.
Đoàn Dung thu hồi tầm mắt và sải bước đi đến trạm bảo vệ, Liêu Thanh ở bên trong muốn mang bản sao của băng ghi hình về, nên đã tranh cãi từ nãy đến giờ.
Bảo vệ lải nhải, " Đồng chí cảnh sát, anh để tôi gọi một cuộc điện thoại cho người quản lý tài sản của chúng tôi đã, hoặc bảo anh ấy xuống đây một chuyến cũng được. Tôi không dám cứ thế mà đưa băng ghi hình cho anh đâu."
Một Chi đội trưởng Đội cảnh sát hình sự nghiêm túc và chính trực như Liêu Thanh sắp bị tức giận đến không nói nên lời, " Chẳng lẽ lãnh đạo của cậu tới, ông ta nói không cho thì cậu sẽ không đưa. Tôi nói cho cậu biết, đây là làm chậm trễ cảnh sát phá án ! Phải chịu trách nhiệm hình sự !"
Chân của nhân viên bảo vệ run lẩy bẩy, lấy băng ghi hình ra ngoài.
Liêu Thanh không cần phí lời với anh ta, hắn đem USB cắm vào rồi copy, quay đầu lại thấy Đoàn Dung đang dùng mu bàn tay lau mồ hôi trên trán, hắn hỏi: " Cậu biết cậu nhóc kia à ?"
Vóc người Đoàn Dung cao lớn, đứng ở cửa, trạm bảo vệ có vẻ càng nhỏ hơn, " Hôm qua đến thủy cung có hỏi mấy câu."
Liêu Thanh khẽ Ừm một tiếng, nhớ tới chiếc áo màu vàng của Du Quyển, liền thuận miệng nói: " Quen ở thủy cung ? Tôi tưởng cậu đến trường của Trần Minh Hảo thì gặp phải."
Mặt Đoàn Dung hờ hững, nhướng cao một bên mày, " Trường học ?"
Đoàn Dung không vào trong đồn, những biên bản và manh mối này tạm thời vẫn chưa chia sẻ với nhau. Liêu Thanh gật đầu, có thể trở thành Chi đội trưởng đội điều tra tội phạm, hắn khẳng định cũng có chút bản lĩnh, thấy vẻ mặt của Đoàn Dung liền phủ nhận, " Không phải."
" Cậu có biết cha mẹ đã mất của đứa trẻ kia là ai không ? Trước đây từng là người giàu nhất ở Lễ Châu."
Lễ Châu, nghe nói kéo bừa một người trên đường cũng có năm, sáu căn hộ. Người giàu nhất vào mấy năm trước, tiền nhiều bao nhiêu, đó không phải là điều mà những lão già nghèo khổ như Đoàn Dung và Liêu Thanh có thể tưởng tượng.