" Cậu tự khai hay để chúng tôi nói ?"
Tám giờ rưỡi tối, sau khi sắp xếp xong vật chứng ở camera, Nghiêm Phó đi vào phòng thẩm vấn, hôm nay Liêu Thanh không vào.
Trần Lăng An rất bình tĩnh, từ khi bị bắt sau khi xuống xe, đến khi bị còng tay ngồi ở đây hơn một giờ đều rất bình tĩnh, người cuối cùng ngồi đây với thái độ tốt như vậy là một tên sát nhân đã hãm hiếp và sát hại bốn cô gái.
Trần Lăng An nghiêng đầu và mỉm cười, " Đội phó Nghiêm, muộn như vậy còn chưa tan làm sao ?"
Nghiêm Phó gõ bàn, nghiêm túc nói: " Trần Lăng An, bây giờ cậu ngồi đây với tư cách là nghi phạm chính của hai vụ án giết người, đừng có mà mồm mép bịp người."
Sự u ám mà ngày trước Trần Lăng An khôn khéo che giấu dưới ánh mặt trời, dường như dần dần lộ rõ ra. Cậu ta ngồi với tư thế thản nhiên, " Cứ hỏi tự nhiên, dù sao chúng ta cũng là người quen."
Nghiêm Phó mặc kệ cậu ta, bắt đầu hỏi: " Vào đêm mùng 4 tháng 10, cậu đang ở đâu và đang làm gì ?"
Trần Lăng An hờ hững nói, " Ở trường."
Nghiêm Phó có chút tức giận, Liêu Thanh ở trong tai nghe nhắc nhở hắn, đừng để bị Trần Lăng An dắt mũi. Nghiêm Phó hít sâu một hơi, " Cậu xác thực là ở trường, là sau khi giết người rồi quay lại trường. Lúc cậu và bạn học của cậu ăn khuya, trên tay dính máu, cậu không sợ sao ?"
" Trần Minh Hảo có nhiều bạn trai và gian phu như thế, tại sao chỉ giết mình Tăng Việt Lâm ?"
" Xét từ lịch sử trò chuyện điện thoại, bọn họ chỉ mới quen nhau được một tháng. So với những người khác, Tăng Việt Lâm có điểm nào đáng để cậu giết ?"
Trần Lăng An lắc đầu, nhưng không phải thật thà để được khoan hồng, " Anh cảnh sát, anh cứ nói nhảm mà không có bằng chứng hay sao ? Tôi tưởng anh là cảnh sát, anh biết mà."
Nghiêm Phó nghiến chặt răng hàm phía sau, thực sự muốn đấm một cái vào gương mặt này của Trần Lăng An. Từ sau khi Trần Minh Hảo bị sát hại, cậu em trai ruột - Trần Lăng An này, ngày nào cũng đến đồn cảnh sát của bọn họ để gây rối mỗi ngày. Bọn họ ăn uống ngon miệng, thậm chí còn cảm thấy thương xót và đau lòng cho cậu ta, một câu nặng lời cũng không nỡ nói, vậy mà kết quả thì sao ? Thằng chết bầm này cmn lại chính là hung thủ !
Ngày ngày diễn kịch ! Chơi bọn họ quay mòng mòng !
Mấy anh em khi biết chuyện, suýt chút nữa không kìm được mà bóp nát ấm trà. Nếu không phải trong phòng thẩm vấn này có hai cái camera thì đã sớm đánh cho nó một trận mà không cảm thấy thương xót.
" Thứ trên ga giường của cậu đã được gửi đi xét nghiệm, nhanh nhất là sáng mai sẽ nhận được kết quả." Nghiêm Phó chỉ vào cái bàn, " Có người nhìn thấy cậu và Trần Minh Hạo hôn nhau, chúng tôi đã tra ra camera hôm ấy, cậu thực sự đã đến thủy cung Vân Phong. Cậu còn gì để nói không ?"
Trần Lăng An nhếch môi dưới, " Anh nói là nhìn thấy... bằng chứng đâu ?"
" Nếu tôi nói là tôi trông thấy cảnh sát đến XX, tôi đi báo cáo thì có được tính là có công hay không ?"
Lỗ tai của Nghiêm Phó sắp tức đến bốc khói, thằng khốn này đúng là độc mồm độc miệng, hắn rốt cuộc nhận ra, tên Trần Lăng An này không những không sợ chút nào, mà còn có tâm trạng để tranh luận với hắn !
Liêu Thanh thở dài, đẩy cửa đi vào. Trình độ thẩm vấn của cậu Nghiêm Phó này, ít nhất cũng phải mài giũa thêm vài năm nữa, " Cậu giấu hung khí ở đâu ? Không nói cũng không sao, chúng tôi có thể đi tìm, nhưng phải mất một chút thời gian, chúng tôi không phải là không hỏi cậu thì không được."
" Thi thể của chị cậu, đợi sau khi kết thúc vụ án, chúng tôi sẽ thông báo cho cha mẹ của hai người đến mang đi, và lúc đó chúng tôi sẽ đề nghị hỏa táng."
Thái độ vẫn luôn dửng dưng của Trần Lăng An đột nhiên phát sinh chuyển biến, " Không được !"
Liêu Thanh ngồi lên chiếc ghế của Nghiêm Phó đi ra nhượng lại, " Không có gì là không được cả. Thân thể, tóc tai và da thịt đều là nhận của cha mẹ, thi thể của chị cậu cũng nên trả lại cho cha mẹ cậu quản lý."
Trần Lăng An nắm chặt tay, cậu ta bị hai câu nói ngắn ngủi của Liêu Thanh chọc tức, " Bọn họ không xứng, chúng tôi không có cha mẹ, chị tôi là của tôi ! Thi thể nhất định phải do tôi đến thu xếp."
Liêu Thanh không biểu cảm gì, cực kỳ giống dáng vẻ vừa nãy Trần Lăng An chọc tức Nghiêm Phó, " Cậu ? Cậu thì tính làm gì, từ nay trở đi, cậu không thể ra ngoài dù chỉ một bước, chứ đừng nói là sắp xếp cho thi thể của chị cậu, ngay cả nhìn mặt cũng đừng nghĩ tới."
Trần Lăng An mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng Liêu Thanh đã ngắt lời cậu ta, " Đừng thương lượng điều kiện với tôi, cậu không có tuổi."
" Chúng tôi điều tra được cậu còn có một nơi ở khác, và đã bố trí cảnh sát đến khám xét. Tôi tin người to gan như cậu, công cụ gây án tất nhiên sẽ không tiêu hủy, mà còn tiện tay cất ở trong căn nhà mà cậu đang thuê."
Trần Lăng An dường như không nghe thấy câu trước của Liêu Thanh, cậu ta thực sự rất muốn nhìn mặt Trần Minh Hảo lần cuối, nên bắt đầu tự nói ra, " Tôi khai, tôi không có ý định sống một mình, tôi chưa bao giờ có ý định sống một mình, vì vậy tôi không hề che giấu bất cứ điều gì, chỉ là trùng hợp... Vì nhiều nguyên do, các anh lại không điều tra đến tôi."
Nói đến nửa chừng, người nọ lại bắt đầu trở nên điên cuồng một cách kỳ lạ, và nói khẽ, " Ông trời đang giúp một tên sát nhân như tôi, các anh có sợ không ?"
" Không phải các anh bắt được tôi, mà là tôi không muốn chạy trốn."
" Tôi đã tiện tay ném hung khí đi rồi, ở khu chợ phía trước thủy cung Vân Phong ấy. Quên đi, cũng đâu phải vật gì quan trọng."
Liêu Thanh không đáp lại những lời không liên quan đến vụ án của cậu ta, hắn hỏi: " Tại sao lại giết Tăng Việt Lâm ?"
Cả hắn và Nghiêm Phó đều không nhắc đến mối quan hệ bất thường giữa Trần Lăng An và Trần Minh Hảo, sợ sẽ kích động Trần Lăng An.
" Tại sao chỉ giết mình Tăng Việt Lâm ?"
Trần Lăng An giống như nghĩ tới cái gì, liền cười khúc khích, " Bởi vì chị của tôi thực sự phải lòng anh ta."
" Tôi cho phép chị ấy ngủ với mười người đàn ông, nhưng trái tim của chị chỉ có thể ở bên tôi, chỉ có thể ở trong nước không có ánh sáng cùng với tôi. Chúng tôi bị ràng buộc bởi đạo đức và bị trói buộc với nhau. Nhưng chị ấy lại muốn lên bờ, chị ấy muốn làm người tốt, còn muốn yêu đương thực sự, kết hôn và sinh con, muốn nhìn thấy ánh sáng, vậy thì chết đi là được rồi."
Vương Nguyệt, bạn gái cũ của Tăng Việt Lâm cũng từng nói câu này, thật không ngờ đây lại là chân tướng.
Rung động thật lòng, cho nên bị giết.
Trần Lăng An ngước mắt nhìn, " Đến lượt tôi. Tôi muốn biết, vị thám tử đó, làm thế nào mà nghi ngờ tôi."
Liêu Thanh tỏ ra thờ ơ, chuẩn bị đứng dậy và dùng nhiều sức người sức của đi truy lùng, tìm kiếm hung khí đã đâm chết Trần Minh Hảo. Rác ở chợ mỗi ngày nhiều như vậy, chỉ tính sơ sơ thôi cũng thấy hơi ngột ngạt.
Cái này phải tìm đến khi nào.
" Không nói cho tôi biết sao, hung khí giết Tăng Việt Lâm không cần nữa à ?"
Một phút sau, Du Quyển đang ngồi ở sảnh của đồn cảnh sát uống nước ấm do chị cảnh sát đưa cho, thì bị gỡ một tay ra, sau đó trong bàn tay trống không liền được nhét một bát bạch tuộc viên thơm phức. Du Quyển đã ngửi thấy từ xa, đói không chịu được, không ngờ cái này là dành cho cậu.
(*) Nó là món Takoyaki của Nhật ấy, mlem mlem ~ 😋
" Đoàn Nhị ca."
Đoàn Dung không thèm so đo với bé cá nhỏ vô lương tâm, qua cầu rút ván này, khi đưa về thì lại biến thành Đoàn Nhị ca, anh Ừm một tiếng, " Ăn đi, lát nữa anh xuống, ăn xong thì uống cốc nước kia."
Du Quyển bưng cái bát nhỏ và ngoan ngoãn nói, " Em biết rồi, Đoàn Nhị ca."
Đoàn Dung ổn định xong cái bụng của bé cá thì mới lên phòng thẩm vấn ở tầng hai. Đối với câu hỏi của Trần Lăng An, anh không nhiều lời vô ích mà đốt một điếu thuốc, " Vụ cướp xe buýt vào buổi chiều, tôi đã nhờ chi đội Liêu quay cho tôi một đoạn video từ camera, lúc đó tôi mới chính thức nghi ngờ cậu."
Trần Lăng An tỏ vẻ chăm chú lắng nghe.
Đoàn Dung nói tiếp: " Lúc đó tên côn đồ đang đâm người trước mặt cậu, nhưng vẻ mặt của cậu quá bình tĩnh, điều này chứng minh rằng đây không phải là lần đầu tiên cậu chứng kiến hành động giết người, cho nên cậu không sợ. Đoạn camera này cũng sẽ được ghi lại làm bằng chứng. Thứ hai, cậu rất khỏe. Thứ ba, tôi đã hỏi bạn bè của Trần Minh Hảo và họ nói rằng, chị của cậu đã đặt biệt danh cho cậu là Em trai điên."
Đoàn Dung giũ tàn thuốc vào trong gạt tàn, giọng nói êm dịu. Dáng anh quá cao, đứng lên cái là chắn gần hết ánh sáng từ ngọn đèn sợi đốt, " Tôi rất tò mò, em trai kiểu gì mà lại có tên như vậy."
" Không khó để nghi ngờ cậu, chỉ là tội loạn luân đã che mất tầm mắt của cảnh sát. Không phải ông trời đang che giấu cho cậu, mà là đạo đức."
Là thiện chí của cảnh sát và đạo đức của xã hội này.
Nói cách khác, Trần Lăng An không xứng.
Từ phòng thẩm vấn đi ra, Đoàn Dung không đi xuống tìm Du Quyển, anh dập điếu thuốc rồi hỏi Liêu Thanh: " Phòng giải phẫu đi hướng nào ?"
Chuyện của mười ba năm trước, Liêu Thanh cũng không rõ lắm, năm đó hắn vừa mới thi đỗ trường cảnh sát. Vừa rồi trưởng đồn cố ý xuống tìm hắn nói chuyện, vụ án năm đó, dặn dò hắn mấy câu.
Liêu Thanh ngập ngừng, " Chết hẳn rồi."
Đó là tên côn đồ tên là anh Toàn, chết trên đường đưa về đồn, toàn thân tím tái, mạch máu đứt đoạn. Tình trạng chết như vậy, mười ba năm trước có rất nhiều. Bắt đầu từ ba năm trước, các nơi cũng bắt đầu có một vài trường hợp, nhưng không nhiều.
Cảnh sát chống buôn bán ma tuý vẫn luôn cố gắng truy xét.
Đoàn Dung liền nhận ra ngay khi lần đầu nhìn thấy anh Toàn ở trong video, anh vô cùng quen thuộc với loại thuốc này.
Cuối cùng, Liêu Thanh vẫn dẫn Đoàn Dung đi xem thi thể của anh Toàn, " Tên là Chu Toàn, tham gia lừa gạt buôn bán người, nhưng tiếc là anh ta đã chết, chúng tôi đều không hỏi được gì. Còn khẩu súng lục kia, chúng tôi vẫn đang điều tra nguồn gốc của nó."
Đoàn Dung nhìn cái thi thể gần như đáng sợ này, không động tay vào, " Anh biết thuốc này tên là gì không ?"
Liêu Thanh đã xem nhiều hiện trường vụ án giết người và thi thể, nhưng cái này thực sự quá xấu, " Hồng phiến (amphetamin)."
Không biết có chuyện gì xảy ra với trùm mai thúy đã nghiên cứu và phát triển loại thuốc này, mà lấy tên là Hoa hồng.
Đoàn Dung mỉm cười, vỗ vai Liêu Thanh, " Tên hồng phiến thì đúng rồi, nhưng người này quá xấu."
Mười ba, mười bốn năm trước, loại thuốc này phần lớn là do thiếu nữ uống, sau khi chết đúng là đẹp như hoa hồng.
Lưu hành chưa được bao lâu thì ông trùm nghiên cứu chế tạo ra loại thuốc này qua đời, sản phẩm trên thị trường mấy năm nay đều là hàng loại hai, tỷ lệ tử vong cũng cao hơn 10%, nhưng những người từng hút hồng phiến mà không chết đều nói rằng rất phê, so với loại thuốc khác thì phê gấp trăm, gấp nghìn lần.
Cho nên vẫn có người thực sự bỏ tiền ra mua và hút, tư duy của những người nghiện ở cấp độ này đã không còn giống người bình thường, có lẽ bọn họ cho rằng có thể đùa giỡn với tính mạng của mình, vốn dĩ chính là một sự kích thích và hấp dẫn chết người.
Nhưng lẽ ra hồng phiến nên biến mất cùng với Đoàn Hạc.
Liêu Thanh im lặng một lúc, rồi nói đến chuyện khác, " Đứa bé kia, không cứu được, mất máu quá nhiều."
Trở về cũng tốt, trở về tiếp tục làm một thiên thần nhỏ.
Đoàn Dung bỏ đi, không nói một lời.
" Đoàn Nhị ca."
Đoàn Dung cúi đầu thì thấy Du Quyển đang cố gắng ngẩng mặt lên nhìn mình, " Làm sao ?"
Du Quyển hơi run một chút, dữ quá, không biết vì sao, sau khi Đoàn Nhị ca trở lại, sắc mặt liền rất nặng nề. Du Quyển cẩn thận nâng năm viên bạch tuộc nhỏ còn sót lại trong bát lên, rụt rè nói, " Cho anh ăn nè."
Như thể sắp khóc nhè tới nơi.
Sự cực đoan trên người Đoàn Dung tự nhiên tiêu tan, anh xoa tóc của Du Quyển, " Ăn một mình đi, anh không thích ăn mấy thứ này."
Du Quyển không dám lên tiếng, bảo ăn thì ăn, còn lại một viên cuối cùng liền cảm thấy rất áy náy, Đoàn Nhị ca chắc cũng chưa ăn tối. Thế là lại ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy Đoàn Dung đang hút thuốc trước thùng rác, có một viên kẹo khác ở trong khe hở của bao thuốc lá. Đoàn Dung cảm giác được ánh mắt của cậu, anh đốt một điếu thuốc, bóc kẹo rồi đi về phía cậu.
Du Quyển xấu hổ, viên kẹo này quả nhiên được đút vào miệng của cậu.
" Em không phải... không phải là muốn ăn."
Cậu vẫn chưa tham ăn như vậy, ôm bát trong tay còn muốn ăn cái khác.
Nhưng kẹo ngọt lịm, Du Quyển liền cảm thấy Đoàn Dung không còn hung dữ nữa.
Mùi thuốc lá ở trong không khí cũng rất yên tâm._____________________________________Cứ gặp là cho kẹo =)))))Không biết viết nhiều từ cấm trên đây thì có sao không nhỉ ? 😓