Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 11: "Nhị ca, em muốn về nhà"




Ngay khi con tin được cứu ra liền lao vào và khóc trên người người thân đang đợi bên ngoài, bọn họ chỉ đi xe buýt như bình thường trong vô số ngày, nhưng hôm nay lại gặp phải loại chuyện này, ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào.

Cảnh sát và nhân viên y tế vẫn đang làm việc, người bị thương nặng được đưa hết đến bệnh viện, người phụ nữ mang thai kia ngược lại không bị thương, nhưng quá căng thẳng dẫn đến bụng rất đau, sắc mặt tái nhợt, nên cũng nhanh chóng được nâng lên cáng cứu thương và đưa đến bệnh viện.

Cảnh sát còng tay tên côn đồ còn lại và áp giải vào trong xe cảnh sát, hiện trường đủ loại quần áo đan xen, tuy hỗn loạn, nhưng đã tai qua nạn khỏi.

Trần Lăng An cũng bị Liêu Thanh kéo sang một bên ngay khi vừa bước xuống xe, giới truyền thông cũng có mặt, còn quay được cảnh này, nhưng vụ cướp xe vẫn là việc hệ trọng hàng đầu, tạm thời không có phóng viên nào chú ý tới bên này.

" Còn con tin nào ở trên xe không ? Xuống nhanh đi !"

Du Quyển ngồi trong góc tối nơi đèn pha không thể chiếu tới, nửa bên mặt đều là máu, vẫn còn hơi ấm. Cậu ngây người, giống như bị ngốc rồi.

Có cảnh sát đi lên kéo cậu, còn chưa chạm vào, một đôi tay có mùi khói thuốc đã vươn ra trước. Du Quyển vào lúc đó liền giống như một con thú nhỏ ngửi thấy mùi quen thuộc nào đó, con mắt còn chưa kịp động, cái mũi đã đi trước.

Động tác nhỏ này chỉ xảy ra trong 0,1 giây, một giây sau, Đoàn Dung liền ôm cậu lên.

Sau khi ôm xuống thì thả lên mui chiếc xe taxi mà anh và Hứa Phó đã gọi đến, dùng lòng bàn tay dày đặc những vết chai, bàn tay có đầu rắn bao phủ mu bàn tay dùng sức xoa xoa đầu Du Quyển, " Nhóc làm tốt lắm."

Mắt Du Quyển lúc này mới chớp lấy một cái, cuối cùng cũng có chút hơi người, hai mắt đẫm lệ nhìn Đoàn Dung.

Đoàn Dung không ghét bỏ Du Quyển khóc huhu, lấy khăn tay từ tay Hứa Phó, cẩn thận lau vết máu trên mặt Du Quyển, sau đó liền rút những mảnh kính vỡ trên cổ cậu ra, Du Quyển bị đau ối ối một trận.

Đoàn Dung sau khi nhận điện thoại của Liêu Thanh, sắc mặt liền sa sầm xuống. Hiện giờ đang kiểm tra bé cá từ đầu tới chân một lượt, ngoại trừ một số chỗ bị thương nhỏ do thủy tinh đâm vào, thì ổn rồi. Lão già thô kệch này cuối cùng cũng giãn lông mày ra một chút, vẻ mặt giống như đòi nợ lúc trước không xoa dịu được chút nào bé cá đang bị hoảng sợ vô cùng như thế.

Nhưng bé cá lại không hề để bụng, có lẽ thực sự sợ đến ngốc luôn rồi, nhìn thấy người quen liền muốn gần gũi.

" Đừng khóc nữa, Hứa Phó, xin y tá cho một ít cồn và tăm bông lại đây."

Hứa Phó Này một tiếng rồi chạy đi.

Đoàn Dung cúi đầu xuống nhìn, vẫn còn đang khóc, không nhịn được nhéo cằm người ta, nâng mặt lên và xoa xoa nước mắt. Kết quả là chạm vào vết thương nhỏ nơi khóe mắt của Du Quyển, lúc này nước mắt liền tuôn rơi ào ào, không thể ngừng được.

Đoàn Dung thở dài, " Chỉ là vết thương nhỏ, khóc cái gì."

Du Quyển không dám kể tội cái tay của anh, nên lại chà xát vết thương của cậu càng lớn hơn. Cậu khóc đến run rẩy mà nắm lấy ngón tay cái của Đoàn Dung, Đoàn Dung liền dùng một tay khác tiếp tục xoa, Du Quyển lại vội vàng nắm lấy.

Trong lòng Đoàn Dung như bị mèo cào, hai ngón tay cái được bọc trong sự mềm mại, toàn thân tê dại, không còn sức lực.

" Đi ra ngoại thành làm gì ?"

Du Quyển cần nước gấp, chân đau quá, ngón chân co quắp trong giày. Đoàn Dung chú ý đến, tưởng trên chân Du Quyển vẫn còn vết thương, nên không hỏi mà cởi giày và tất của người ta ra. Bàn chân nhỏ nhắn trắng nõn non mềm khỏi phải nói, khiến người ta yêu thích.

Đoàn Dung dùng bàn tay to cầm nó, xoa xoa xem có mảnh kính vỡ nào không. Dáng vẻ khóc lóc sướt mướt của Du Quyển bỗng nhiên thay đổi, hai má ửng hồng, kết hợp với mí mắt và cái mũi đỏ bừng vì khóc, ngượng ngùng ghê.

Giọng nói Du Quyển trầm thấp êm dịu, bàn chân vẫn ở trong lòng bàn tay của Đoàn Dung, " Đến thăm cha mẹ em."

Đoàn Dung kiểm tra xong đôi chân của Du Quyển, rồi đi giày và tất lại cho cậu, lúc này Hứa Phó cũng mượn được cồn và tăm bông trở về. Đoàn Dung nhúng một que tăm đầy cồn rồi định ấn lên mặt của Du Quyển, Du Quyển sợ hãi co rúm người lại.

Hứa Phó lấy đi tăm bông từ tay Đoàn Dung, " Nhị ca, để em cho. Chi đội Liêu vẫn đang gọi cho anh từ nãy giờ."

Ông trời phù hộ, một cậu em trắng trẻo nõn nà như thế, để Đoàn Dung sửa soạn một hồi thì còn cần nữa không, không thể khóc thành em bé mít ướt được, Hứa Phó thổn thức, nhanh chóng sát trùng vết thương cho Du Quyển với bàn tay vừa khẩn trương vừa nhẹ nhàng.

Đoàn Dung nhìn Du Quyển khép hờ hai mắt ngoan ngoãn để cho Hứa Phó sát trùng, buông bàn tay trống trải xuống, trong lòng không biết cảm giác ra sao.

Hứa Phó nhân cơ hội hỏi về tình tiết vụ án, nếu không thì một lát nữa đến đồn nhất định phải cùng nghe với bọn Liêu Thanh, " Nhị ca, em đã đưa tấm ga trải giường mà anh bảo em cầm cho Nghiêm Phó rồi. Đó là bằng chứng ạ ?"

Đoàn Dung bảo Ừ, " Mặt trên có chất dịch trong cơ thể."

Hứa Phó sốc nặng, khuôn mặt thất thần, khô khốc lặp lại câu nói của Đoàn Dung: " Cơ, cơ thể..."

Y nhớ ra, tưởng rằng đây là vật chứng vô cùng trọng yếu nào đó, nên lúc Đoàn Dung đưa cho y, y liền ôm chặt lấy. Lập tức cảm thấy đầu óc có chút choáng váng, muốn cho mình một viên thuốc trợ tim tác dụng nhanh.

Tay của y bẩn rồi.

Đoàn Dung lấy tăm bông về, vai rộng lưng dày, tràn ngập cảm giác an toàn, hơi hơi khom lưng, cúi đầu lau vết thương trên khóe môi cậu nhóc xinh đẹp.

Lỗ tai Du Quyển ngưa ngứa ửng hồng, nhưng trong lòng lại bình thản đến lạ, đặc biệt là khi cậu ngửi thấy mùi hương trên người Đoàn Dung, thực ra không chỉ có mùi khói thuốc, mà còn thuộc về chính Đoàn Dung. Du Quyển không hình dung ra là mùi gì, nhưng trong số những người mà cậu từng gặp, đó là mùi hương mà cậu thích nhất.

Giống như một loại bản chất, ngập tràn, ánh nắng mặt trời.

Đoàn Dung cũng là một người như thế.

" Đoàn Nhị ca."

Đoàn Dung bắt chước Hứa Phó dùng sức xoa cho Du Quyển, vì không cảm giác được đã lau hay chưa, " Sao vậy ?"

Du Quyển nhớ tốt không nhớ xấu, dường như đã quên cảnh tượng tên côn đồ bị bắn vào đầu ngay trước mắt mình, gọi Đoàn Dung thân thiết giống như áo bông nhỏ, " Vừa nãy em nhìn thấy một người ở trên xe."

Đoàn Dung thả tăm bông bẩn vào trong tay, tỉnh bơ như không nhìn Du Quyển, " Hử ?"

Du Quyển liếm môi dưới, xê dịch mông rồi nhích lại gần Đoàn Dung, thật không dễ để nói ra sự thật này một cách quang minh chính đại, " Em nhìn thấy chàng trai đó hôn đàn chị Trần Minh Hảo trong nhà vệ sinh."

Bởi vì không quen biết chàng trai này, nên lúc trước khi lấy lời khai cậu không có cách nào nói ra được, nhưng bây giờ trông thấy người thì cậu đã nhận ra rồi.

Đoàn Dung đè lại vai Du Quyển, một tay khác lấy điện thoại từ trong túi quần ra, lật qua album ảnh, cho cậu xem ảnh của Trần Lăng An, " Là cậu ta đúng không ?"

Du Quyển gật đầu, cậu vẫn nhớ rất rõ, đó là lần đầu tiên cậu gặp phải người ta hôn môi.

Đoàn Dung rút điện thoại về, tiện tay lấy kẹo sữa trong túi ra và bóc cho Du Quyển ăn, " Trở về đồn rồi nói chi tiết cho chú cảnh sát."

Giọng điệu này là để dỗ dành trẻ con, nhưng Du Quyển thực sự rất hưởng thụ, cậu chỉ là một bé cá nhỏ, đã lâu rồi không có người lớn nào dỗ cậu như thế.

Du Quyển nhai kẹo, hơi cúi xuống và mỉm cười, ngoan ngoãn thưa Vâng.

Lúc này, một cảnh sát vũ trang đi tới, anh ta không biết Đoàn Dung, mà đang tìm Du Quyển, " Cậu bạn nhỏ, vừa rồi em rất dũng cảm, học cấp 3 đúng không, trường nào thế, bọn anh sẽ viết cho em một bức thư khen ngợi gửi đến nhà trường."

Khóe môi nhếch lên khi ăn kẹo của Du Quyển liền bằng phẳng trở lại, Đoàn Dung đã quan sát nét mặt và ánh mắt của người khác mấy năm nay, khoảng cách gần như vậy, ánh mắt của anh liền giống như một cái lồng, bao trùm chặt lấy Du Quyển, một chút biến hóa nhỏ cũng không bỏ sót.

Du Quyển giống như đang bài xích người lạ, không phải là kiểu ác ý bài xích ở bên ngoài, mà giống như là nhút nhát, bài xích để tự vệ hơn.

Một cậu nhóc, thì có cái gì mà bảo vệ.

Nếu thật sự bài xích, thì tại sao còn muốn đi làm diễn viên người cá, người ở đó không phải càng nhiều hơn hay sao.

" Em không phải học sinh cấp 3, em đang học đại học."

Cảnh sát vũ trang sững sờ một chút, " À không sao, học đại học cũng có thể viết thư khen ngợi cho em mà. Em học trường nào, tên gọi là gì ?"

Rất nhiều người đã chứng kiến cảnh Du Quyển lao lên quật ngã tên côn đồ, tin tức sẽ không trôi qua trong vài ngày nữa.

Cuối cùng Du Quyển cũng nghĩ đến cái này, giương mắt nhìn, quả nhiên trông thấy cách đó không xa có mấy chiếc máy quay đang hướng về phía cậu, sắc mặt có chút cứng ngắc, muốn trốn đi, nhưng có thể trốn được ở đâu.

Đoàn Dung và cậu vô duyên vô cớ, sao cậu có thể trốn sau lưng anh được.

Nhưng cậu không muốn lên TV, không muốn bị người khác thấy.

Du Quyển khụt khịt mũi, lại muốn khóc rồi, nhưng vẫn choàng tay Đoàn Dung nói khẽ, " Nhị ca, em muốn về nhà."

Ngược lại gọi rất dễ nghe.

Còn biết phải làm nũng khi xin người khác giúp đỡ.

Đoàn Dung cũng là một người gia trưởng, tiếng Nhị ca này gọi thật xuôi tai, trên mặt không chút biến đổi, thậm chí còn bình tĩnh phân tích Du Quyển từ ngoài vào trong một lượt, nhưng tay vẫn ngăn người lại, " Chốc nữa em ấy phải theo chúng tôi về đồn."

Cảnh sát vũ trang nghe đến đồn thì nhíu mày, " Anh là người của chúng tôi ?"

Đoàn Dung bóp mũi Du Quyển, xì ra một ít nước mũi rồi dùng khăn tay gói lại, nghe nói chiếc khăn tay thứ 105 của Hứa Phó đã bị xem như là phế liệu.

" Tôi là thám tử đến đây để trợ giúp phá án."

Du Quyển - người xì mũi, đã đỏ bừng cả mặt, xấu hổ muốn chui vào lòng đất, " Nhị ca..."

Cậu muốn bảo anh đưa khăn tay cho cậu để cậu đi vứt, ai ngờ Đoàn Dung lại cầm cùng tay với tăm bông bẩn kia. Mấy cấp trên còn đang tán dóc về đề tài của mình, cảnh sát vũ trang nhất thời liền thông suốt, " Đoàn Dung à, không nghĩ tới lại là Nhị ca. Nếu các anh muốn dùng người thì cứ dẫn đi đi."

Một lát nữa mà các phóng viên không thể phỏng vấn người được, thì cũng không phải là việc của hắn.