Một Người Cá Thật Trà Trộn

Chương 13: Du Quyển ngậm kẹo sữa, vui vẻ đi theo




Lão Đoàn thô kệch không biết nuôi cá, cho ăn viên cay, còn đút kẹo, vẫn là Hứa Phó đi ăn bên ngoài về, chóp mũi ngửi thấy miệng Du Quyển vừa cay vừa ngọt, đụng vào cái tật chu đáo, giọng y ôn hòa: " Ngọt và cay không thể ăn lẫn lộn, đau bụng đấy."

Đoàn Dung đang đi phía trước thì dừng bước chân, bờ vai rộng quay lại, nhìn Du Quyển nhắm mắt theo sau anh. Du Quyển liền che miệng lại, ngậm kẹo thật chặt.

Đoàn Dung bật cười, tay vốn định thu hồi kẹo chuyển sang vỗ lưng Du Quyển, bàn tay to lớn bao phủ toàn bộ xương hồ điệp nhỏ xinh, Du Quyển tội nghiệp bị lực vỗ này đẩy ngã về phía trước.

" Ăn đi, không móc miệng nhóc đâu."

Đoàn Dung đỡ Du Quyển đang nghiêng ngả đứng thẳng dậy, " Thể chất kém như thế thì làm sao mà giao hàng ?"

Thực ra chân của Du Quyển đã khô và đau đến mức sắp mất cảm giác, đây là lần đầu tiên cậu xa nước lâu như vậy, mỗi bước đi đều như trong truyện cổ tích, giống như đi trên mũi dao.

" Em..."

Đoàn Dung nhíu mày, anh là loại cáo già gì vậy, liếc mắt một cái đã nhìn ra chân của Du Quyển có vấn đề, nhưng lần trước từng kiểm tra rồi, không có thương tích, vậy thì vì sao ?

" Chân của nhóc bị làm sao vậy ?" Đoàn Dung không đánh trống lảng, trực tiếp hỏi luôn.

Du Quyển vô thức nắm chặt vạt áo, bạn nói cậu ấy dũng cảm, cậu ấy dám mặc một bộ đồ đuôi cá giả và biến thành đuôi cá thật để biểu diễn trước bao nhiêu người như vậy, nói cậu ấy nhát, cậu ấy lo lắng, thật không biết làm sao để che giấu lâu như thế, nếu thực sự khiến người đáng gờm nghi ngờ thì sớm muộn gì cậu cũng bị phát hiện.

Du Quyển trở nên căng thẳng, bật ra hai chữ, " Ngồi tê (chân)."

Lời nói dối vụng về đến nỗi làm người ta không biết nói gì.

Đoàn Dung chê cậu đi chậm, liền ôm eo cậu kẹp dưới cánh tay và đi, Hứa Phó đuổi theo phía sau, " Nhị ca, xe taxi ở phía trước."

Du Quyển lần đầu tiên được ôm như vậy, cậu ngơ ngác trong mấy giây đầu, sau đó liền xấu hổ muốn che mặt lại. Cậu đã lớn như vậy rồi, hồi còn nhỏ cha cũng chưa từng ôm cậu thế này. Du Quyển cắn môi, cắn lại cắn, phát ra một tiếng hic.

Tủi thân rồi.

Bàn tay nhỏ nắm lấy quần của Đoàn Dung, túm mãi không được, bàn tay đó sờ tới sờ lui liền móc vào lưng quần, Đoàn Dung bật cười: " Lát nữa mà tuột quần Nhị ca của nhóc thì anh sẽ cho nhóc dễ chịu."

Du Quyển rụt rè buông lỏng chân, cậu sợ Đoàn Dung quăng mình đi.

Đoàn Dung ôm bé cá bằng một tay mà không thấy mệt chút nào, anh mở cửa xe rồi thả Du Quyển vào, " Ngồi vào trong."

Du Quyển dùng cả tay chân để bò và ngồi vào trong, đôi chân vốn đang đau nhức bỗng nhiên chuyển sang dáng vẻ đó, bắt đầu trở nên ngứa ngáy, cọ vào ống quần còn ngứa hơn nữa, mất nước quá lâu, kỳ động dục của Du Quyển lại đến rồi.

Sau khi Đoàn Dung ngồi vào và đóng cửa xe, khẽ nheo mắt liền ngửi thấy, lần này nồng hơn rất nhiều, vô lý, chỗ không giải thích được lại xuất hiện.

Một phút trước trên người Du Quyển không có mùi này, nhưng bây giờ thì có.

Đoàn Dung đưa tay ra nhéo gáy Du Quyển, âm thầm dựa sát vào, " Khi mở phiên tòa, nhóc phải ra tòa làm nhân chứng, đừng lo lắng."

Tai Du Quyển đỏ bừng, cậu nhóc trắng trẻo xinh đẹp như con gái, có lẽ là bị Đoàn Dung nhéo đau, liền rưng rưng nước mắt, " Không lo lắng..."

Đoàn Dung lau đi vết ớt trên khóe miệng của Du Quyển, anh chỉ dạy thẳng thắn và đầy uy nghiêm, " Nhóc làm bằng nước hả ? Động tí là khóc."

Du Quyển cúi đầu kiềm chế cơn động dục của mình.

Những mùi thơm khó có thể kìm nén, không ngừng ùa ra, may mà cơn động dục của Du Quyển chưa đến mức chín muồi, còn không quá dụ người.

Khi đến khu dân cư cũ, Du Quyển run rẩy xuống xe, mắt nhìn thẳng không dám nhìn Đoàn Dung, cậu muốn mau chóng trở về địa bàn nhỏ của mình và chỉnh đốn lại bản thân.

Hứa Phó đưa tay ra từ cửa sổ xe, vẫy vẫy, " Du Quyển, bái bai."

Du Quyển cúi người một cách không được tự nhiên và nói Tạm biệt với Hứa Phó.

Cậu còn nhỏ, lại bị cơn động dục giày vò, không biết vụ án kết thúc rồi, ba người họ cũng không còn liên lạc, lần này tạm biệt, lần sau gặp lại không biết là khi nào.

Hứa Phó lấy điện thoại ra trả lời tin nhắn của Liêu Thanh, y quay đầu lại, " Nhị ca, chi đội Liêu nói là mua cho chúng ta một thùng xúc xích giăm bông để cảm ơn."

Đoàn Dung cảm thấy không đúng, nhìn ngón tay mình, mùi thơm nơi đầu mũi còn chưa phai, " Mày không ngửi thấy à ?"

Lần đầu tiên ở thủy cung, Đoàn Dung ngửi thấy mùi, nhưng Hứa Phó lại không có biểu hiện gì. Lần này nồng như vậy, không thể không ngửi thấy được, trên xe còn có cả tài xế, anh ta cũng không nói gì.

Hứa Phó ngơ ngác, " Hả ? Mùi gì cơ ?"

Chỉ mình Đoàn Dung ngửi được, nhưng trừ Đoàn Dung ra, không ai có thể chứng minh.

Sau khi Du Quyển trở về phòng trọ liền không thể chịu nổi mà ngồi quỳ trên sàn, đôi chân dưới quần cố gắng chồng chéo lên nhau, muốn biến lại thành đuôi cá. Du Quyển phải tốn sức lắm mới cởi được quần dài và quần lót, trên trán và cổ đều là mồ hôi, vừa cởi ra, đôi chân thon dài trắng nõn liền biến về đuôi cá, mập mạp, đập xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Mặt Du Quyển đỏ bừng, giống như một người khát nước đã lâu trong sa mạc cuối cùng cũng được uống nước, thoải mái đến mức suýt khóc.

Trong nhà không có bồn tắm, Du Quyển đành dùng vòi sen xịt nước lên đuôi cá, vảy cũng được rửa sạch bằng bàn tay nhỏ. Cọ xong một vùng, Du Quyển liền thở dốc liên tục, vây cá mở rộng, vật nhỏ non mềm bên trong đang ngóc đầu dậy. Du Quyển áp mặt vào tường, mái tóc đen ướt sũng rũ xuống khuôn mặt, môi hồng da trắng.

Người cá nhỏ biến thành yêu tinh.

Du Quyển còn nhỏ, cơ thể đã tiến vào kỳ động dục mà người vẫn đơn thuần vô cùng. Cho dù địa bàn của mình không có ai, thì tự an ủi cũng rất xấu hổ, đành phải ôm lấy đuôi mà khóc. Đôi khi khó chịu dữ dội liền xoa xoa đuôi và khóc sướt mướt, " Qua nhanh đi mà."

Bộ dạng này của cậu lại càng phụ thuộc vào nước, nhưng không thể ngâm nước, tiền nước cũng không dám tiêu quá nhiều, học vẽ thực sự quá đắt đỏ.

Du Quyển nghèo rớt mồng tơi.

Chờ cơn động dục lắng xuống, Du Quyển liền kéo cái đuôi lớn của mình lên giường, mặc dù còn lâu mới đủ, nhưng màu sắc của chiếc đuôi đã rất đẹp sau khi được giải tỏa và ẩm ướt một chút. Giống như đá quý vậy, phát sáng.

Du Quyển nằm trên giường nửa tỉnh nửa mơ, đột nhiên cảm thấy rất lạnh vào ban đêm, giật mình tỉnh giấc, mở mắt ra, cảnh tượng tên côn đồ bị bắn vào đầu vài giờ trước xuất hiện trên võng mạc. Du Quyển bất chợt kêu lên một tiếng, sợ đến mức co rúm rụt đuôi lại, cuộn tròn và ôm lấy nó.

Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, tận mắt chứng kiến hai người chết, tâm hồn nhỏ bé của Du Quyển đã phải chịu một cú sốc lớn, sau nửa đêm gần như không thể ngủ yên. Ngày hôm sau khi mặt trời chiếu rọi, cuối cùng Du Quyển mới không thể chống đỡ nổi mà nhắm mắt lại.

Ánh sáng mơ hồ, có chút tối tăm, chiếu lên người của bé cá nhỏ ở trên giường, như thể cơn ác mộng đã trở thành sự thật, quấy nhiễu cảnh trong mơ của Du Quyển.

Ngủ không yên giấc, lạnh, sợ. Đột nhiên Du Quyển đặt một tay dưới mũi, chỗ đó đã qua rất nhiều lần cọ rửa bằng nước máy, sạch sẽ không một chút mùi nào, nhưng đâu đó trong bóng tối, dường như Du Quyển lại ngửi thấy cái mùi quen thuộc ấy lần nữa.

Mùi khói thuốc không dễ ngửi, nhưng Du Quyển lại ôm mùi hương này mà ngủ ngon lành. Thiên thần hộ mệnh đến trong giấc mơ, những khuôn mặt đẫm máu đó đã không còn nữa, bảo vệ cho Du Quyển.

Lần thứ hai Du Quyển gặp lại Đoàn Dung là một tháng sau, là ở một lề đường, xe điện của Du Quyển lật rồi, đồ ăn cũng bị rơi vãi. Mồ hôi nhễ nhại trên khuôn mặt cậu, cậu cắn chặt môi cố kìm nước mắt, nhặt từng món từng món đồ lên, thức ăn rơi vãi cũng phải dọn dẹp, là do cậu làm đổ, cậu phải dọn cho sạch sẽ.

Mặc kệ vết thương trên đầu gối đang chảy máu, cậu vừa ngồi xổm trên mặt đất, vừa dùng tay gom thức ăn lại, sau đó bốc lên và bỏ vào túi. Nước mắt sắp rơi xuống, một cái bóng khổng lồ đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, bao trùm lấy Du Quyển.

Du Quyển ngẩng mặt lên, ngửi thấy mùi thuộc về Đoàn Dung, giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, Du Quyển nhếch miệng cười, " Đoàn Nhị ca, sao anh lại ở đây thế ?"

Nhìn vào khỏi phải nói đáng thương biết bao nhiêu.

Nhưng trên mặt Đoàn Dung lại không hề tỏ ra thương hại, anh túm cổ áo sau lưng của Du Quyển rồi nhấc cậu lên, " Đứng sang một bên, tay chân vụng về."

Du Quyển cảm thấy tủi thân và đau lòng không chịu nổi đành đứng sang bên đợi Đoàn Dung, khóc đến đầu cũng không ngẩng lên được.

Trên đùi đau, bàn chân cũng đau. Bởi vì chân là đuôi cá, vảy của cậu vẫn còn mỏng manh, bây giờ chảy máu rồi, đợi biến về đuôi cá, chỗ đó sẽ không có vảy, lộ ra phần thịt bên dưới, rất đau.

Xe điện bị hỏng, đồ ăn cũng không còn, hết tiền, chẳng còn gì nữa.

Du Quyển buồn bã, muốn đến thăm cha mẹ nhưng cậu không có tiền để đi máy bay, nên cậu rất nhớ bọn họ.

Du Quyển không biết Đoàn Dung đã dọn xong từ lúc nào, xe điện cũng được nâng lên và đỗ ở bên đường. Đoàn Dung lấy nước còn sót lại của đồ uống buổi trưa từ túi quần soóc rộng, và rửa tay cho Du Quyển.

Vừa rửa vừa dạy bảo, " Nuông chiều từ bé, có chút vết thương nhỏ mà đã khóc thành như vậy, nước mũi ra hết rồi đây này, tự lau khô đi."

Du Quyển khóc nức nở, Đoàn Dung đến rồi, cậu không cần phải kìm nén nữa, khóc như hồi tiểu học bị bạn cùng bàn bắt nạt, nhìn thấy người nhà liền khóc to thành tiếng. Nhưng khóc mãi khóc mãi cũng không còn tủi thân nữa, trong lòng ngập tràn, có chút ngọt ngào.

Du Quyển mấp máy đầu lưỡi, mở ra đôi mắt đẫm lệ, hàng mi dài đã bị dính chặt, Đoàn Nhị ca đút kẹo cho cậu.

Thảo nào lại ngọt như vậy.

Năm phút sau, Du Quyển ngồi trên ghế đá ở quảng trường, rồi xắn ống quần lên để Đoàn Dung sát trùng vết thương cho cậu, đau cũng không khóc, ngón tay móc ống quần mềm mại như cọng hành.

Đúng là nuông chiều từ bé.

Bàn tay dầm mưa dãi nắng quanh năm của Đoàn Dung mà so với bắp chân của Du Quyển thì đen như cục than, hay còn gọi là than có gai, bởi vì vết chai ở lòng bàn tay quá cứng. Sau khi phá án, anh tìm được một phòng tập đấm bốc, tháng này rảnh liền qua chơi hai tiếng, vết chai hiển nhiên chỉ thừa chứ không thiếu.

Cọ vết thương của Du Quyển đau nhói.

" Tài sản thừa kế của cha mẹ nhóc, tại sao lại không nhận ?"

Dẫu sao trước đây Du Quyển cũng từng là một con cá phú nhị đại, hai năm trước, nhà bọn họ còn là người giàu nhất Lễ Châu. Cậu của Du Quyển đã bị thất bại rất nhiều trong hai năm qua, nhưng vẫn nhiều tiền như cũ.

Tiền đủ để mua mấy xe tải bồn tắm cao cấp.

Cho dù Du Quyển không được chia tài sản thì cũng không nên nghèo thành như vậy.

Du Quyển không biết rằng Đoàn Dung đã biết về cha mẹ cậu, nhưng nghĩ đến Đoàn Dung là thám tử, tên của cậu cũng không khó tìm, vì vậy liền lấy những lời thoại ra nói thẳng, và nói nhỏ, " Em không biết, nên để cho cậu quản lý sẽ tốt hơn."

Đoàn Dung thả chân của Du Quyển xuống, anh quan sát nét mặt Du Quyển từ trên xuống dưới, " Vậy nên một xu cũng không lấy ?"

Du Quyển khẽ gật đầu, lặp lại cái cớ của mình, " Cho cậu."

Làm sao cậu dám nhận tiền, cậu ôm bí mật lớn như thế, cái gì cũng không dám đòi hỏi. Có thể chạy càng xa thì càng tốt, dù có gian khổ có khó khăn đến đâu, thì cậu cũng không thể bị phát hiện ra bí mật người cá.

'Cậu' đã bắt đầu nghi ngờ, nên cậu không dám ở lại. Cậu không biết quản và không quan tâm đến những công ty đó, cậu chỉ cần có thể bảo quản được cái đuôi của mình là được rồi.

Đoàn Dung lại cho cậu một cái kẹo sữa thỏ trắng lớn, anh đứng lên, lần này từ trên cao nhìn xuống, cao to vạm vỡ, " Có thể đứng dậy được không ? Được thì đưa nhóc đi ăn, đi thôi."

Du Quyển ngậm kẹo sữa, vui vẻ đi theo.