Chương 2: May mắn sống sót
Cha nó vô cùng ngạc nhiên ngước đầu lên :
-"chạy mau, đừng quan tâm ta mau chạy đi"
Nhưng đã quá muộn, khoảnh khắc 2 cha con nhận ra nhau thì Anh Vũ bị một cán thương từ đâu vụt tới sõng xoài ra đất b·ất t·ỉnh. Tên lính vừa vụt thương hỏi tên bên cạnh:
-"Thằng nhãi này cần g·iết luôn không ?" tên bên cạnh bảo:
-" Chưa biết nó có quan hệ thế nào với phạm nhân, để ta gọi chủ tướng tới xem sao, ta cũng không biết " nói đoạn chạy đi gọi viên tướng cầm đầu. Người cha thấy cảnh này không ngừng kêu gào xin tha mạng cho con trai. Tên tướng mặt chán ghét nhìn đứa nhỏ nói: "Kẻ nào liên quan đều phải c·hết chúng bay còn phải hỏi cái gì, nhìn thằng này ăn mặc quê mùa chắc chắn không phải dòng dõi nhà quan, có thế cũng không nhìn ra". Khi hắn vung đao định chém xuống thì ông già ngồi trong xe vốn nãy giờ im tiếng chợt nói:
-"Khoan đã "
Tên tướng dừng lại, đưa mắt nhìn ông già. Ông già cũng nhìn lại hắn bằng đôi mắt sâu mà sáng, dường như tỏa ra một khí phách phi thường. Tên tướng nhìn thật lâu vào đó rồi dừng lại, tra đao vào vỏ, thét quân lính tản ra chỗ khác. Toán lính vẻ mặt đầy khó hiểu tản ra 1 góc xì xào lớn nhỏ. Bấy giờ tên tướng mới lại gần cỗ xe nói nhỏ:
-"Đừng có làm càn nữa, ông tưởng mình còn uy phong như trước sao hả Nguyễn Trãi ?"
Ông già vẫn im lặng không nói gì, chỉ nhìn xoáy sâu vào đôi mắt viên tướng. Hắn thở dài nói:
-"Chiều nay tôi đã đồng ý với ông để lại 1 con đường sống cho con gái út của ông, hẳn giờ nó cùng tên gia nhân đã cao chạy xa bay rồi. Đấy là tôi nể công sức tình nghĩa bao năm gắn bó từ khi chúa thượng [1] khởi nghĩa lẫn những đóng góp của ông với các con cháu ngài. Tôi cũng từng nếm mật nằm gai cùng ông nên tôi hiểu ông và cũng không tin ông làm chuyện đó, nhưng hỡi ôi, việc rành rành ra như thế [2] có trời cũng chẳng giúp ông được. Nay ông được đằng voi lên đằng đầu nếu bị phát hiện thì đầu cả nhà tôi cũng chẳng còn."
Ông già nhìn viên tướng nói:
-"Nó chỉ là đứa trẻ, vả lại nó không quan hệ gì tới nhà ta."
Giọng nói nhẹ nhàng mà trầm ấm có một sức thuyết phục lạ kì được trui rèn qua bao năm tháng và thử thách vẫn không hề mất đi kể cả khi chủ nhân của nó không có địa vị như trước nữa. Viên tướng lại thở dài nói:
-"Thôi được, lần này là lần cuối tôi có thể giúp ông. Mong rằng như vậy giúp ông ra đi thanh thản nhất."
Nghe vậy, người cha dập đầu cảm ơn nhưng viên tướng không thèm liếc mắt tới, quay ra hét đám binh lính vây quanh đứa bé:
-"Tên nhãi này có quan hệ đặc biệt với tội nhân, ta sẽ tự tay xử lý nó, các ngươi mau về hàng ngũ. Hừ, vì 1 đứa trẻ mà náo loạn cả lên." Hắn xách đứa bé đi về phía sau, nhân lúc không ai chú ý vứt ra bên lùm cây rậm rạp. Hắn nhìn đứa bé khôi ngô trước mặt 1 hồi, đoạn lấy dao nhỏ thích lên cánh tay chữ 阮 (nguyễn) rồi nói:
-"Ngươi ở trong nhà hắn, theo lẽ thường ta phải g·iết ngươi để phòng trừ hậu họa nhưng hắn đã cầu xin như thế ta cũng tha cho 1 mạng. Mai sau nếu ngươi có vì thù hận mà làm điều sai trái để ta biết được thì đừng hòng sống sót."
Lát sau, đoàn quân áp giải tù nhân đã đi hết, để lại đứa bé đang b·ất t·ỉnh trong bụi cây.
[1]: Lê Lợi
[2]: Vụ án Lệ chi viên nổi tiếng. Ngày 16 tháng 8 năm Nhâm Tuất (tức ngày 19 tháng 9 năm 1442) bị quy tội m·ưu s·át vua Lê Thái Tông, Nguyễn Trãi bị g·iết cùng người thân 3 họ, gọi là tru di tam tộc.