Chương 1: Biến cố bất ngờ
"Kiểu kiểu long tương vạn hộc chu,
An hành mỗi cụ phúc trung lưu.
Sự kham thê lệ phi ngôn thuyết,
Vận lạc phong ba khởi trí mưu."[1]
Dịch nghĩa:
Con thuyền muôn hộc lướt mạnh mẽ như rồng
Dù đi yên ổn nhưng vẫn sợ bị lật giữa dòng
Việc đáng ứa lệ nhưng không nói được
Vận rơi vào cảnh phong ba, mưu trí thế nào được.
Trời dần ngả về chiều, in lên ánh hoàng hôn đang nhuốm màu lên cánh đồng là bóng 2 đứa trẻ đang nô đùa đứa bé gái tay cầm con dế vừa chạy vừa cười nói :
-"Đố huynh bắt được muội đấy, bắt được muội mới trả "
Bé trai lớn hơn chạy theo hét lớn:
-"Hằng tiểu thư, chạy từ từ kẻo ngã".
Lát sau, bé trai bắt được bé gái, hổn hển nói :
-"Mau theo ta về nhà kẻo lão gia trách tội"
Bé gái đang vui vẻ bỗng ỉu xìu giận dỗi nói :
-"Cha lúc nào cũng bận bịu chẳng chịu chơi với muội. Lúc nào cũng chỉ hỏi muội học chữ đến đâu rồi. Còn không cho muội đi chơi nữa. Anh Vũ, huynh thật sướng, không phải học hành vất vả như muội".
Nguyễn Anh Vũ cười nói:
-"tiểu thư tất nhiên phải tinh thông cầm kì thi họa ta chỉ là con một gia tướng nhỏ nhoi, đọc thông viết thạo đã là tốt lắm rồi .À, nghe nói hôm nay hoàng thượng sẽ giá đáo đến phủ chúng ta. Muội về nhanh còn được xem rước kiệu rồng đấy"
Bé gái mắt sáng lên vỗ tay nói: "A vậy thì phải về nhanh mới được."
Gần biệt phủ, tiếng huyên náo ngày càng lớn. Càng tới gần, 2 đứa bé càng cảm thấy kì lạ. Tiếng ồn ào kia hình như không phải tiếng múa hát mà nghe như tiếng hét, xen cả tiếng khóc than vang động cả một khoảng không.
2 đứa trẻ dừng hẳn lại, quên cả nói cười đứng trên đồi nhìn xuống khung cảnh khó tin trước mắt. Quân lính áo giáp, mũ trụ sáng loáng, tay chống trường thương đứng vây quanh phủ. Bên trong, 1 vị tướng tay cầm đại chùy không ngừng hét lớn, quân binh dẫn những người bị trói từ trong phủ đi ra nhốt vào xe ngựa chờ sẵn bên ngoài. Bé gái sợ hãi nắm vạt áo bé trai hỏi: "Huynh xem họ đang làm gì nhà ta vậy ?". Anh Vũ cũng bất ngờ không kém, mới sáng nay mọi chuyện đều bình thường mà giờ lại...Bỗng 1 con ngựa từ đâu vọt tới cắt ngang dòng suy nghĩ của 2 đứa trẻ.
"Tiểu thư mau lên ngựa chạy ngay còn kịp."- 1 Đại thúc vẻ hớt hải xen lẫn kinh sợ có vẻ từ dưới phủ phi tới hét lớn, đoạn giơ tay muốn bế bé gái lên. Anh Vũ nhận ra đây là Nguyễn Phi – gia nhân thân cận luôn bên cạnh chuyên lo việc đảm bảo an toàn cho lão gia. Thúc ấy ở đây mà không thấy lão gia đâu thì ắt hẳn đã xảy ra chuyện gì rồi. Nguyễn Phi đến nơi vội hãm lại, nhấc bổng bé gái lên đặt lên yên ngựa. Anh Vũ nắm tay Nguyễn Phi lại lo lắng hỏi:
" Thúc có việc gì xảy ra vậy thúc ?"
Nguyễn Phi hất tay ra vội vàng nói:
"Lão gia bị khép tội m·ưu s·át hoàng thượng cùng với người nhà b·ị b·ắt rồi. Ta phải đưa tiểu thư trốn đi, không có thời gian giải thích cho ngươi, muốn sống thì mau chạy đi.
Bé gái nghe vậy òa khóc lên:
"Cha mẹ b·ị b·ắt cả rồi sao, Phi thúc mau cứu cha mẹ con đi, con muốn gặp cha mẹ".
Nguyễn Phi đổi giọng nhẹ nhàng nói:
"Mong muốn cuối cùng của lão gia là phải giữ được tính mạng tiểu thư tiểu thư đừng khóc nữa, chúng ta phải chạy nhanh thôi" nói đoạn thúc ngựa lao về phía trước.
"Khoan đã còn Anh Vũ ca nữa, thúc mau bế huynh ấy lên ngựa đi "
"Không được đâu tiểu thư, chúng ta không lo được cho nó đâu, quân binh sắp đuổi tới rồi"
"Không, không được"- bé gái khóc lớn giơ tay ra đằng sau muốn kéo Anh Vũ nhưng bị cánh tay to khỏe của Nguyễn Phi ôm chặt thoáng chốc đã chạy rất xa.
Còn Anh Vũ nghe lời nói của Nguyễn Phi mà đứng c·hết lặng. Mưu sát ? Bị bắt ư ? Cái gì đã xảy ra vậy ? Cha, cha có b·ị b·ắt không ? Nó chạy vội xuống, trong đầu xoay chuyển những tưởng tượng đáng sợ nhất.
Phía chân đồi, từng hàng xe ngựa chở đầy tù nhân cúi mặt, tóc tai rũ rượi không phân biệt nổi ai với ai, đèn đuốc sáng rực những tiếng hò hét tiếng chửi rủa. Theo sau đoàn người đang bị áp giải kia là những quan quân cao lớn, không ngừng chửi rủa, dùng thương thúc vào những người đi chậm. Xung quanh còn vương những cái đầu bê bết máu của những kẻ chống đối bị g·iết ngay tại chỗ. Nhưng Anh Vũ không hề để ý khung cảnh đáng sợ đó mà chỉ cố quan sát xem cha mình ở đâu. Kia rồi, cha bị nhốt ở chiếc xe đầu tiên, quân lính vây kín xung quanh. Còn nữa, chẳng phải lão gia cũng bị nhốt chung với cha kia sao. Xem ra lời Phi thúc không phải giả. Cha bị trói 2 tay ra đằng sau, mặt đầy vết thâm tím, mái tóc xõa rũ rượi che cả mắt. Chẳng hề để ý xung quanh, Anh Vũ lao tới hét lớn : "Cha! Cha!".
[1]Trích bài "thù nhân hữu kiến kí"( đáp thư bạn) của Nguyễn Trãi