Một Giọt Cũng Không Được Sót - Nguỵ Thừa Trạch

Chương 80




Edit: Dĩm

"Tôi sẽ tức giận đấy, nhanh lên, không thể chậm trễ, mau lên!"

"Ai nha đừng nóng vội, cậu ta còn chưa có chết được."

Không bao lâu, tiếng còi xe cứu thương vang khắp sân trường, hắn ta gọi điện cho giáo viên, xe cứu thương nhanh mở cửa.

Xe mà đi rồi thì dù có chạy, ba người họ cũng không thể đuổi kịp được.

...

Lâm Ấm xem tin tức trên diễn đàn của trường, chỉ cười lạnh, bấm vào tấm hình chụp xe cứu thương, nếu trên đường bị nổ lốp càng tốt, trực tiếp khiến hắn mất máu quá nhiều mà chết.

Hừ, nghĩ thôi cũng đã vui rồi.

Cô đặt điện thoại xuống bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Mao Ương mở nắp cơm hộp, ra hiệu với cô: “Ăn cơm.”

Ba món đơn giản với một món canh, nhưng ngon hơn gấp trăm lần so với đồ mà Hà Trạch Thành nấu, đây mới là cuộc sống mà cô muốn, hương vị mà cô muốn, không phải bị hắn nuôi nhốt.
“Ngày mai có muốn đi học không?” Mao Ương tách đôi đũa, đưa cho Lâm Ấm.

"Đi chứ, sao lại không đi, dù sao tình trạng của hắn bây giờ cũng chẳng làm được gì? Một tháng cũng chưa chắc xuất viện được?"

"Ồ?" Mao Ương chống đầu hỏi: "Cậu đã nói như vậy, thì định bao giờ mới thoát ly khỏi hắn? Lại muốn bị hắn tóm lại à?"

"Tất nhiên là không, tớ không có bị ngu." Lâm Ấm hướng Mao Ương ngoắc ngoắc ngón tay: "Tớ có ý này, thử một chút xem sao? ”

“Nói thử xem.” Mao Ương cúi sát vào người Lâm Ấm, chóp mũi áp vào nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.

——

Ngày hôm sau, quả nhiên, Hà Trạch Thành không có tới, toàn trường lan truyền tin tức của hắn về vụ việc ngày hôm qua, toàn thân đều là máu, bị dao găm vào cổ, đáng sợ vô cùng.

Lâm Ấm hỏi: “Cậu đã xóa sạch các dấu vết chưa?”
“Hừm, tất nhiên là có, tớ đã mang găng tay cùng giày bảo hộ, tớ còn moi cả bột trắng trên tường ra rắc xung quanh.”

Lâm Ấm cong môi cười, rất hài lòng, nỗi lo lắng trong lòng vì những tin đồn đó nhanh chóng dập tắt.

Mau chết đi, chết là cô có được tự do rồi.

Đến giờ bắt đầu vào lớp, Mao Ương ngồi nghiêng người bên cạnh Lâm Ấm, chống tay lên bàn, ghé sát vào người cô, cảm nhận được hơi thở của cô.

“Làm sao vậy?” Lâm Ấm quay đầu nhìn về phía đôi mắt phượng, khóe mắt híp lại rất sắc bén.

“Tối hôm qua cậu nằm mơ nói mớ, có biết không?”

Lâm Ấm trong lòng giật thót một cái, cảm thấy không phải chuyện tốt.

“Tớ đã nói cái gì.”

Mao Ương cười ẩn ý: “Khó nói lắm, muốn tớ nói ra à?”

Quả nhiên sắc mặt Lâm Ấm thay đổi, Mao Ương khẽ cười: “Tớ sẽ nói cho cậu một câu trọng điểm, nghe này."
"Cậu nói đi."

Ánh mắt Lâm Ấm khẩn trương nhìn Mao Ương, cô ấy ghé sát bên tai cô.

【 Trạch Thành, thao em.】

Giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, nhưng lại như nhát dao đâm vào trái tim cô, lòng tự trọng cùng phẩm giá còn sót lại đều bị chà đạp, không ngóc đầu lên nổi.

Mao Ương vuốt ve bàn tay run rẩy của cô, bao lấy tay nhỏ của cô trong lòng bàn mát lạnh.

"Đừng lo lắng, hắn sẽ không xuất hiện nữa, chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây, hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ tìm được cậu, sẽ không bao giờ. Chỉ còn lại tôi với cậu."

Ngón tay Mao Ương thâm nhập vào giữa các ngón tay, đan vào nhau, nắm chặt.

Trái tim run rẩy của Lâm Ấm càng đập mạnh, lòng bàn tay nắm chặt an ủi cũng không thể làm dịu đi sự lo lắng của cô.

...

Một tuần sau, Hà Trạch Thành vẫn không xuất hiện, thời gian càng trôi nhanh khiến cô càng hoảng sợ.
Mao Ương sắp xếp lại sách giáo khoa, thuận tiện ôm cô đứng lên: “Đi thôi, đi đến văn phòng, giấy tờ đều xử lí ổn thỏa rồi, nếu không việc gì đột xuất, có lẽ nửa tháng nữa có thể rời đi.”

Lâm Ấm hoàn hồn, gật đầu, cùng Mao Ương bước ra khỏi lớp học.

Trên đường, tình cờ đi ngang qua chỗ đặt chậu cây hôm nọ ở tầng bảy rơi xuống: "Cậu biết tớ ở đây mai phục bao lâu không, nghĩ hắn nhất định sẽ đi đường này, chỉ một chút thôi, hắn có thể ở chỗ này chết đột ngột."

Đáng tiếc, thật đáng tiếc, vẫn là để lại cái tai họa ngầm.

Lâm Ấm ngẩng đầu nhìn thoáng qua: “Tiểu Ương, ngày mai bọn mình đừng đến trường học được không, tớ phải trốn, tớ cảm thấy bất an, hắn nếu như đột ngột trở lại, tớ coi như xong đời!”

“Sợ cái gì?" Mao Ương lấy con dao Thụy Sĩ từ trong túi ra, vẻ mặt không thay đổi: "Lại gϊếŧ hắn một lần nữa là được."
"Đừng!" Lâm Ấm vội vàng bước tới chặn con dao của Mao Ương, nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm.

“Đừng như vậy, trường học vẫn đang tiến hành điều tra, đừng tùy tiện rút dao ra, rất dễ gây nghi ngờ!”

Mao Ương híp mắt cười: “A, Tớ hiểu rồi, cậu đang lo lắng cho tớ, bảo bối nhà chúng ta đáng yêu quá."

"Yên tâm, tớ sẽ không dễ dàng bị bắt được như vậy, nhưng nếu ngày mai cậu không muốn đến lớp có chút khó khăn. Trước khi xuất ngoại, học bạ không thể có vấn đề. Tớ vất vả mới cầu xin được, cậu tạm thời kiên nhẫn một chút."

Lâm Ấm nén sự hoảng loạn trong lòng, gật đầu.

Mao Ương cười, chậm rãi dắt tay cô đi vào văn phòng.

Chủ nhiệm Dương có chút do dự, đợi sau khi Lâm Ấm rời đi, mới đi vào vấn đề chính.

“Em muốn hỏi cái gì?” Mao Ương liệc nhìn sổ liên lạc phụ huynh dưới tay chủ nhiệm.
Lâm Ấm ở bên ngoài có chút lo lắng, ghé cạnh cửa phòng làm việc, nhón chân nhìn vào bên trong, thấy hai người đang nói chuyện, hi vọng không có chuyện gì xảy ra, hẳn là không có vấn đề gì đi.

Phía sau đột nhiên có người tiến sát gần, cô giật mình, còn chưa kịp xoay người nhường đường, một bàn tay to đột nhiên bóp chặt cổ cô không chút lưu tình.

Sự đụng chạm quen thuộc gần như khiến cô ngạt thở!