Edit: Dĩm
Cô đặt khung ảnh xuống, quay đầu lại cười: “Cuộc sống một mình cũng khá tốt, bây giờ cậu cũng rất tuyệt.”
“Nói lời an ủi thì không cần, nhưng từ miệng cậu nói ra lại rất dễ nghe.”
Cô ấy tiếp tục sấy tóc, Lâm Ấm nhắm mắt lại, khuỷ tay chống xuống giường, ngả người ra sau.
Đã lâu rồi cô không được thoải mái như vậy, bình tĩnh thoải mái, nhưng trong lòng lại trở nên bất an.
Khi tiếng máy sấy dừng lại, cô lại mở mắt ra hỏi: “Cậu có chắc là mình thực sự gϊếŧ chết hắn không?”
“Không chắc lắm.” Mao Ương nói với cô: “Lần đầu tiên gϊếŧ người, vẫn còn hơi lo lắng, nhắm chuẩn vị trí đi xuống một chút, chưa chạm tới điểm trí mạng."
Cổ.
Cô ấy cười khẽ: “Không sao, bị phế nửa người cũng tốt, có thể bị thương đến vài dây thần kinh, khó chịu nửa người, bại liệt thần kinh, tàn tật suốt đời, ha, nghĩ đến là vui rồi.”
Khuôn mặt thanh tú vẫn cứ cười, nhiều phần trào phúng, một khi con người không còn sợ hãi, những gì được ngụy trang sẽ là bạo lực bị kìm nén mà không có nơi nào để trút bỏ.
Mao Ương đặt máy sấy tóc xuống, từ bên cạnh ôm cô, khoác vai cô nói: “Nếu bị phát hiện gϊếŧ người, cùng nhau bỏ trốn thì sao?”
Cô quay đầu lại cười: “Được a.”
Mao Ương còn tưởng rằng cô sẽ không đồng ý với chính mình, cô ấy hỏi một cách kỳ lạ: "Còn bố mẹ của cậu? Cậu không lo lắng cho họ? Nếu họ lo lắng cho cậu thì sao?"
"Suỵt." Lâm Ấm thở một hơi: "Vấn đề này nên được giữ bí mật. Nếu không, tớ xấu hổ không dám nhìn mặt họ."
"Ài, tớ biết, bố mẹ cậu là bác sĩ, cậu không cần lo lắng gì cả?"
"Hai năm qua tớ cũng chưa trở về, bọn họ cũng giúp không được thì gấp cái gì. Tớ cũng không thể giúp được họ, vì vậy không cần phải lo lắng về điều đó."
"Thật đúng là bớt một chút phiền toái, bằng không hiện tại chúng ta trốn cũng có thể."
Lâm Ấm nắm lấy tay Mao Ương: "Đúng vậy, đừng động tay động chân, đợi biết tin tức của Hà Trạch Thành cũng không muộn, tớ không tin hắn có thể chịu đựng được, cho dù chảy máu, hắn cũng sẽ chảy máu đến chết.”
Mao Ương khóe mắt híp lại lộ ra ý cười.
Mặt trời lặn ngoài cửa sổ từ từ bắt đầu lan về phía tây, chỉ còn một chút ánh sáng yếu ớt chiếu vào, chiếu lên đôi bông tai màu đen của cô ấy.
——
"Người đâu?"
"Không biết, ra sân thể dục, đi trước tìm xem."
"Kỳ quái, sao cậu ấy không nói trước một tiếng? Có số của cậu ấy không không?"
"Không, khả năng là có việc đi trước rồi, chúng ta đi đến sân thể dục nhìn xem.”
Bên trong sân vận động lại một lần nữa khôi phục yên tĩnh.
Trên bãi cỏ, có tiếng bước chân qua lại, âm thanh của chiếc bật lửa đặc biệt nổi bật.
“Lão Tào, còn điếu nào không?”
“Còn.” Hắn ta lấy ra một điếu, ném hộp thuốc về phía người kia.
Người ở bên đưa bật lửa cho hắn, Tào Ninh Phong cắn ống điếu thuốc, lấy tay che gió, châm thuốc, thở một hơi, sương trắng lơ lửng giữa ba người.
Một tên ngứa miệng, cười nhạo trêu chọc ha ha ta: “Lần trước không phải nói theo đuổi Viên Thanh sao? Tiến triển thế nào rồi?”
Tào Ninh Phong run run bả vai cười, người kia thở dài nói: “Cái hôm cậu kí đơn xin nghỉ phép trong kì nghỉ hè, không phải nói muốn rủ Viên Thanh về nhà sao, thành công không?”