Edit: Dĩm
“Thích tìm chết!”
Giọng nói trầm thấp đè nén khiến người ta hít thở không thông, giống như dã thú hung dữ gào thét, lại có chút lạnh lùng quen thuộc.
Cơ thể Lâm Ấm bắt đầu run rẩy không ngừng, mọi cảm giác đều mất đi, chỉ có bàn tay bóp cổ càng ngày càng chặt, thật sự làm cô cảm thấy ngạt thở.
Không còn một tia hy vọng nào để giãy giụa, bàn tay chế trụ cổ cưỡng ép xuống lầu, bàn tay nhỏ bé cố gắng tách ngón tay của hắn ra, nhưng vô dụng.
Khi xuống tầng cuối cùng, bên dưới đã có một chiếc xe việt dã màu trắng đậu ở đó, sau khi cửa xe mở ra cô trực tiếp bị ném vào, ngã nằm trên ghế mà ho khan, tim gan phèo phổi như muốn trào cả ra ngoài.
Lâm Ấm theo bản năng nhoài người chạy ra ngoài, nhưng mặc cho cô đẩy kéo như thế nào, cửa vẫn không mở, tất cả đã bị khoá, mở không được!
Chiếc xe tăng tốc đột ngột, cô chưa kịp phòng bị mà lăn xuống gầm ghế, không dám đứng dậy, co người lại bên dưới, giống như làm như vậy sẽ không bị đánh, sẽ không bị ai phát hiện ra.
Bình tĩnh ... bình tĩnh! Phải làm gì, phải làm gì bây giờ!
Cô túm tóc tự dày vò chính mình, dự cảm sẵn về tương lai của mình.
Sẽ chết, thật sự sẽ chết, hắn sẽ không tha cho chính mình sẽ bị hắn thao chết, thao đến chết!
Tất cả bình tĩnh đều sụp đổ, sự sợ hãi chiếm cứ tâm trí cô, tim đập mạnh, hít thở khí khăn, rất sợ, sợ tới mức không nói được lời nào.
Cô ôm mình trốn vào góc xe không biết bao lâu, mỗi một phút giây trôi qua cô đều rơi vào trong trạng thái hoảng sợ, cho đến khi xe dừng lại, trái tim lại một lần nữa nhảy lên.
Cửa xe phía sau được mở ra, Hà Trạch Thành trực tiếp nắm lấy mắt cá chân của cô kéo lê ra ngoài, những gì cô nhìn thấy là một khuôn mặt hung dữ, một vòng tròn băng gạc dày quấn quanh cổ hắn, cho dù sắc mặt tái nhợt vì bị thương cũng không làm cho hắn nhu hoà đi một chút nào mà càng thêm hung ác.
Sai rồi ... Cô sai rồi, sẽ không chạy trốn nữa, có ai không, làm ơn mau tới cứu cô!
Cô bị kéo đến trước mặt hắn, cho dù có giãy dụa thế nào, cũng vô dụng, giống như một con kiến nhỏ bé có thể bị dẵm chết bất cứ lúc nào.
Hà Trạch Thành nắm tóc cô, giật mạnh khiến cô chúi người về phía trước, đóng sầm cửa xe lại, lại trở về khu chung cư ác mộng đó.
Không muốn! Cô không vào! Cô không muốn bị thao, cứu với ... Có ai không, làm ơn cứu cô.
“Trạch Thành…” Giọng nói rụt rè của Lâm Ấm run lên, mặc kệ da đầu bị kéo như muốn rách, cô xoay người ôm chặt lấy hắn, cái ôm này khiến cô ghê tởm nhưng vẫn nhịn xuống mà ôm chặt lấy hắn.
Thành công khiến hắn dừng bước.
"Trạch Thành, đừng trừng phạt em, em không ... em không có chạy trốn, xin đừng trừng phạt em! Làm ơn, em không có chạy trốn, không phải em giết anh, không phải em.”
Cô liều mạng lắc đầu, để sống sót cô có thể làm bất cứ việc gì, giống như bị chìm xuống nước, chỉ cần có vật trôi nổi, cô sẽ liều mạng nắm lấy, bất chấp mọi thứ.
“Xin đừng phạt em!” Cô ôm chặt lấy hắn, mùi thuốc khử trùng quẩn quanh khắp người.
Hắn nắm tóc cô, buộc cô ngửa đầu lên đối diện với ánh mắt giận dữ của hắn.