Chương 3: Quá Trư
Vì ở nơi đây quanh năm chỉ có ánh sáng nhật nguyệt nên cũng không thể phân biệt đâu là thời khắc đầu ngày, cũng may có một yêu thú là Quái Kê, đúng cuối canh năm là cất tiếng gáy vang trời.Trong sâm lâm, một thiếu niên ngũ quan hài hòa, mắt sáng, lông mày kiếm mặc dù thân khoác y phục thô sơ nhưng cũng không giảm đi phần khẳng khái thêm chút tâm cơ. Sau lưng hắn đeo bản phẳng đao màu hắc hạt vượt quá đầu gối đang không ngừng chạy về phía trong Sâm Lâm thì bất chợt dừng lại, nhất thời có bốn người bất ngờ từ mộc bản nhảy xuống, không nói một lời cả năm tiếp tục di chuyển vào trong .
Thiếu niên lúc trước đúng là Dạ Vũ, hai huynh đệ hai bên hắn khuôn mặt quả thật giống nhau là Long Nhị cùng Long Tam là nhi tử của Long Phong, một huynh đệ dưới quản lý của cha hắn. Hai người phía sau còn lại, một là Uyển Viên và Bảo Bảo cũng như cặp huynh đệ kia cùng là con của một thành viên trong đội Trương Lão đại.
“Đại Long, thông tin của huynh chắc chắn chứ”- Ánh mắt Dạ Vũ dò xét hỏi
“Ngươi còn không tin ta sao, lần này đội Cuồng Giao bọn hắn hiệp sát một đầu Quá Trư, chúng ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi, cho chúng biết chúng ta cũng không phải quả hồng mềm, nếu được thì …….sát” –Đại Long nói đế cuối câu không khỏi mang chút phẫn uất
Nghe Long Nhị nói thế, Long Tam tuy không lên tiếng nhưng mắt ngày càng đỏ, hai huynh đệ này đúng là muốn g·iết người rồi. Có điều trái ngược với hai người, hai thiếu niên phía sau ánh mắt có chút ái ngại nhìn nhau rồi bất giác quay mắt hướng về lưng Dạ Vũ đợi mong.
“Ta hiểu ý của hai huynh…..có điều cũng không cần làm đến mức đấy”
“Dạ Vũ, đệ sợ sao?”
“Giết thì g·iết, có gì phải sợ, chỉ có điều…. việc tranh đấu giữa đám tiểu bối chúng ta bậc trưởng bối sẽ không quá để ý, dù có nằm liệt giường mấy tháng cũng không sao, còn nếu có án mạng…. Dong đoàn Cuồng Giao lớn hơn dong đoàn chúng ta gần gấp đôi, nếu kéo theo mâu thuẫn sâu chúng ta cơ bản bất lợi, hành động nên suy nghĩ cho lợi hại một chút.”
“Dạ huynh nói rất có lý, theo ta cũng nên như thế thôi, trả thù chúng là được rồi” – Uyển Viên và Bảo Bảo nghe thế nhao nhao ùa theo.
Hai huynh đệ song Long nghe vậy cũng xuôi tai nên đành hạ xuống sát cơ nhưng cũng không có ý định nhẹ tay xuống là mấy “Không g·iết nhưng phải đánh cho bọn nó gãy hết xương, nằm mấy tháng liệt giường mới hả giận được”.
Quá Trư có tập tính kiếm ăn vào buổi sớm, yêu thú này sống thành đàn khoảng năm đến mười con do một con đực đầu đàn làm chủ, có điều khi Trư mẫu sinh con mới nếu là giống đực, bắt buộc phải tách ra không con non sẽ bị Trư đực đầu đàn g·iết c·hết. Nếu bàn về thực lực, một đầu Quá Trư thành thục cao khoảng bằng thiếu niên mười hai tuổi, nhục thân mạnh mẽ, Trư đầu đàn mạnh nhất cũng chỉ là Sơ Thú trung kỳ là quá phận còn đa phần là Sơ Thú sơ kỳ. Quá Trư này rất thích hợp cho đám tiểu bối tập chém g·iết, có điều cũng không phải dễ dàng gì, việc thiếu niên bị nó g·iết cũng không hiếm nguy hiểm nhất là hai chiếc ranh nanh ở trước mõm nó.
“Cẩn thận, đừng để nanh của nó làm b·ị t·hương”- Thiếu niên cạo trọc đến hết hai bên đầu chỉ để một khoảng ở giữa tết thành đuôi xam ngược ra sau trợn mắt hô lên
Nghe thấy thế cả đám sáu người thiếu niên này càng trở nên tập trung hơn, không ngừng bao vây tứ phía nhưng cũng không giám liều mạng. Quá Trư tức giận đến phát điên, đang dẫn con nó đi kiếm ăn buổi sớm thì gặp phải vây công, không ngừng quay quanh tứ phía, miệng phát ra tiếng thở phì phò, rớt rãi từ hai chiếc ranh nanh chảy ra chắc cũng không ngại đ·âm c·hết đám người này. Chỉ có điều, nó vẫn còn có Trư con phía sau nên cũng không toàn lực mà đánh.
“Chia ra hai người tập trung t·ấn c·ông con lợn con kia gây phân tâm để bốn người còn lại tập trung liệt sát con mẹ này”
Nhất thời có hai người bước xông lên, một kiếm một đao ý định chém vào Quá Trư con, tiếc là con Quá Trư mẫu cũng thuộc loại lợn bô lão rồi, cũng không ít lần đối đầu với nhân tộc, nhìn những vết sẹo vằn to trên thân thể nó cũng đủ nhận ra, Trư mẫu quay ngoắt bất thần xông lên húc thẳng vào hai người hai thiếu niên này lâm vào tình huống bất ngờ đâm hoảng loạn, cầm binh khí chém loạn xạ nhưng chẳng đâu vào đâu, rõ ràng kinh nghiệm chiến đấu cũng chưa nhiều bị Quá Trư mẫu húc văng bay xa mấy trượng thổ huyết. Cùng với đó Trư con theo mẹ mở đường thoát xông thẳng ra.
Thiếu niên cạo đầu thấy thế cũng phản ứng rất nhanh, c·ướp lấy giáo của đồng bọn bên cạnh phóng về phía Trư con xượt qua mông sau, tuy thế cũng toạc ra vết rách, máu tử đó chảy ra, nó thét lên tiếng chói tai nhưng vẫn gắng chạy về phía trước. Lúc này nhìn qua có thật giống Quá Trư đã thoát thì bất ngờ Trư mẫu sập bẫy, một chân của nó bị đoạn bẫy dưới đất thắt lại. Nhanh chóng hai người xông lên nắm chặt dây cương hạn chế di chuyển, cùng với đó thiếu niên cạo đầu nhảy lên vung trùy đập về phía Trư con, Trư con lắc đầu dùng nanh đỡ, sức lực nó quá yếu, răng nanh bật khỏi hàm, máu chảy xối xả làm nó choáng váng ngã quỵ xuống. Chớp lây thời cơ này thiếu nữ bên cạnh rút kiếm đâm thẳng vào yết hầu Trư con, c·hết ngay tại chỗ.
“ Thé, thé, thé, thé” Trư mẫu nhìn cảnh tượng này mắt hiện lên từng tơ máu, rớt rãi xủi trắng cả mõm hét lên đau đớn vùng vằng lao thẳng đến chỗ thiếu nữ. Trư mẫu bùng phát nhục thân quá bất ngờ làm hai thiếu niên kia xuất lực nhất thời không cản kịp đứt cả thừng bẫy. Thấy cảnh tượng này thiếu niên đầu cạo trọc hô lên “ Chạy mau Vân Vân”. Vân Vân này cũng không chần trừ bỏ cả kiếm vẫn còn cắm trên cổ Trư con mà chạy. Thực ra Quá Trư mẫu cũng không nguy hiểm tới mức đó, chỉ có điều thiếu nữ này mới có huyền khí nhị giai, nếu Quá Trư mẫu không ngại mạng đổi màng thì nàng lòi ruột không nghi ngờ.
Một thiếu nữ trối c·hết chạy trước, một Quá Trư điên cuồng đuổi sau thêm vào đó là ba thiếu niên bám đuôi, cảnh tượng quả thực đang hết sức vui nhộn thì bất ngờ có tiếng Điểu Điểu tru tréo, không biết nó từ đâu ra trên miệng cặp Điểu Điểu con bay mất dạng. Cảm đám còn đang thất thần thì bất chợt có đoản thương phóng tới đâm xuyên thủ Quá Trư mẫu, đám thiếu niên còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì có mấy người xông ra tay cầm binh khí đánh tới điên cuồng, bốn người này kêu khổ không thôi cũng chẳng hiểu mô tê gì đành ứng chiến.
“Huyền khí ngũ giai – Triệu Tuấn” – Thiếu niên cạo trọc đầu lòi con mắt ra kêu khổ, lúc này hắn đúng là chẳng có ý trí mà kháng cự, đối phương là nhi tử của một trong Ngũ Bang Chủ ở sâm lâm này.
“Triệu Tuấn, con mẹ ngươi, ngươi cũng không khỏi quá đáng, tài nguyên tu luyện ngươi còn thiếu sao mà làm cái truyện c·ướp c·ủa đánh người này” – Hắn phẫn uất vừa chửi vừa chống cự
Triệu Tuấn này cùng đám quân cũng chẳng thèm trả lời chỉ điên cuồng công kích. Đội của thiếu niên cạo đầu lúc này còn có bốn người mà đối phương tận mười mấy nhân dạng, chẳng mấy đã b·ị đ·ánh cho thê thảm, nằm la liệt trên đất xương sườn gẫy mấy cái, chỉ có Vân Vân nàng may mắn hơn chút nhưng cũng tả tơi.
“Hừ, tên phế vật Giao Đái ngươi, Quá Trư g·iết cũng không xong, làm động đầu Điểu Điểu ta phục mấy ngày hôm nay chạy mất, đồ cặn bã” Triệu Tuấn tay cầm thương bước qua Giao Đái đang nằm bất động trên đất cũng không quên nhổ cho bãi nước bọt rồi bỏ đi.
Đám người Triệu Tuấn đi được một lúc thì Vân Vân mới gắng hết sức bình sinh mà gượng dậy được, y phục nàng rách tả tơi, rõ ràng là bị đám người kia làm nhục nhưng sắc mặt cũng không biến hóa gì chỉ lộ ra vẻ đau đớn, nàng cố đi tới chỗ Giao Đái và ba tên còn lại lay động nhưng cũng không ai tỉnh dậy, hẳn là b·ị đ·ánh cho đau quá mà ngất đi. Đúng lúc này có hai thiếu niên lúc trước bị Quá Trư mẫu húc bay giờ này mới chạy tới.
“Vân Vân…mọi người không sao chứ ? Đầu Quá Trư này mạnh vậy sao ?” Một thiếu niên khó hiểu liếc nhìn đầu Quá Trư đ·ã c·hết rồi lại nhìn đám người Giao Đái nằm ngất đi mà hỏi.
“ Ta không việc gì….là Triệu Tuấn..bọn hắn…Các ngươi không sao chứ?” Nàng gắng gượng trả lời.
Thiếu niên đang đỡ Vân Vân thấy nàng hỏi vậy dơ cánh tay phải nên rõ ràng bị Quá Trư mẫu đâm toạc cả phần cẳng tay, dù đã băng bó nhưng máu vẫn rỉ ra. Hắn đang định kêu tên còn lại chạy về tìm trợ giúp thì chỉ thấy Vân Vân hét lên “Đằng sau”. Hắn giật mình quay lại chỉ kịp nhấc kiếm lên che trước mặt thì ăn một đao bổ xuống đứt luôn cẳng tay, đao xuyên luôn xuống đầu bổ đầu hắn ra làm đôi, c·hết bất đắc kỳ tử. Ánh mắt Vân Vân tỏ ra kinh hãi nhưng toàn thân nàng đã vô lực, chỉ kịp hét lên một tiếng thì yết hầu đã thủng, c·hết không nhắm mắt. Tên còn lại thấy cảnh này không hề chậm trễ quay đầu bỏ chạy thì bất ngờ hai đại đao chém tới, hắn nhấc đao vung ngang hất được v·ũ k·hí của đối phương đi nhưng vì thoát lực mà ngã nhào ra sau. Tên này chưa kịp phản ứng tiếp thì không biết từ đâu phi kiếm lao tới đâm thẳng vào ót, lập tức trở mình. Cùng với đó một thiếu nữ nhanh tay cắt yết hầu của đám người Giao Đái đang nằm b·ất t·ỉnh, xong việc những người này không ai bảo ai chia ra tứ phía biến mất dạng.
…………………..
Lúc này ở căn cứ của dong đoàn Mặc Giao, không khí lễ hội lan khắp cả, tiếng trống, tiếng ca, hòa vào những tiếng xèng trang sức mà những thiếu nữ ăn mặc gợi cảm nhảy múa tạo ra cảnh tưởng hoang dại không thể tả. Lều trại ở đây đều được làm bằng da Nhung hết sức quý hiếm, đặc biệt thích hợp giữ ấm phù hợp với khí hậu sâm lâm này, trang hoàng thêm đó trên mỗi đỉnh lều là thủ cốt yêu thú thực lực mạnh nhất mà chủ nhân của nó chém g·iết, kết hợp với chiến kỳ phất phới đại diện dong đoàn toát lên một vẻ đầy oai nghi.
Nổi bật lên giữa là chiếc lều cao nhất trên có khảm một đầu Cự Viên, bên trong đó:
“Nào các huynh đệ, không cần nói mọi người chắc cũng biết, hôm nay dong đoàn ta có thêm thành viên mới, giới thiệu với mọi người – Thiết Quảng”
Nam hán này vừa dứt lời, một đại đứng bên cạnh bước ra cầm nguyên mâm thịt yêu thú ném xuống phía dưới, mọi người nháo nhào nhận lấy, hô to chúc mừng, rượu thịt mê say.
“Haha, Mặc Giao binh đoàn ta nay đã mạnh còn có thêm Thiết Quảng huynh đệ, chẳng khác gì hổ mộc thêm cánh” – Một tiếng nói của ai không biết vọng lên, cả đám nghe thấy thế nhao nhao tán dương “ Hảo ” “ Hảo ngôn”.
Mọi người đang tiệc rượu tưng bừng thì bất ngờ có một thiếu niên hối hấp chạy vào “Giao Mục đại bá, có chuyện không hay, có chuyện bẩm báo ”.
Giao Mục thấy thế có chút mất hứng với tiểu bối này, đang là lúc tiệc mừng, những chuyện không quá cần thiết nên bỏ qua một bên nhưng vẫn kiên nhẫn hỏi “Nhật Nhật, có việc gì”
“Giao Đái sư huynh với năm người Vân Vân……… bị g·iết rồi”
“Cái gì?”
Bốn phía vốn đang nói cười nghe tới đây tự nhiên im bặt, một mảnh yên tĩnh, mọi người vẫn chưa kịp tiếp nhận thông tin, có chút đờ người ra, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, ánh mắt lại lộ ra hung tợn.
“Sự việc như thế nào? Là kẻ nào?”
“Dạ thưa sư bá là đám người của thiếu chủ Triệu Bang ………… Giao Đái sư huynh hôm nay vì biết sư bá tổ chức tiệc, …..nên có ý đi săn đầu Quá Trư chúc mừng cũng tiện rèn thực chiến cho huynh đệ, …….chỉ có điều bọn họ vì đuổi theo đầu Quá Trư mà làm dẫn động đầu yêu thú của tên Triệu Tuấn mai phục, tên khốn Triệu Tấn hắn…..” Thiếu niên nói tới đây mắt có chút đỏ lên, giọng nói run run gắn từng chữ.
“Thông tin của ngươi chính xác chứ”
“Thưa, chính xác, lúc bọn họ đánh nhau có người vô tình ngang qua, người này còn kể lại, giờ ai cũng biết”
Giao Mục nghe vậy trầm tư một lúc sau đó không nói mà rằng vác thiết quỳ xông thẳng ra, lúc này mấy đại hán cũng bất giác theo sau, cứ như sắp g·iết người tới nơi.