Chương 2: Dạ Vũ
Ở phương Bắc tương truyền có một đại lục ánh sáng mặt trời quanh năm không tới, nên gọi là Huyền “1”. Gió lạnh thấu xương, âm khí bất tán nên gọi là Phong .Để du ngoạn hết đại lục Huyền Phong này cũng chưa có kẻ nào dám đứng nên mà tự nhận, có thế thấy độ rộng lớn và hung hiểm ở nơi đây. Trên đó vô vàn sâm lâm, đan xen vào đó họa may thành trì nhân tộc các cứ, ở đây linh thảo phong phú phi thường quý hiếm bảo vật cùng yêu thú, có điều, có mạng mà mang trở ra mới dùng mà được. Sâm lâm Cự Phong kém cỏi thuộc loại nhất, nơi đây tuy vẫn có chút hoang sơ nhưng đa phần phía rìa nhân tộc đã chiếm cứ.
“Chủ quán, hôm nay không say không về, mang hết sơn hào hải vị lên đây”.
Một đại hán cao lớn, râu quai nón kết hợp với đôi mắt sâu cùng đôi lông mày sư tử toát lên vẻ khí khái đi đầu một tiểu đội từ ngoài hô vào, y phục tất cả người này đều mang một màu hắc hạt có chút tả tơi, để lộ trần 2 bắp tay không biết bao nhiêu vết sẹo. Chưa đợi chủ quản trả lời tất cả đã nhảy vào bàn, đao kiếm vất lung tung tứ phía.
“ Trương lão đại, chuyến Liệp Hiệp này phong phú chứ nghe khẩu khí của huynh Nhị ta đây bán hàng cũng thống khoái” - Chủ quán thấy mấy người hồ hởi ra tiếp chuyện
“Hahahaha… đối với hạng người như bọn ta hôm nào còn mạng là phong phú hôm đấy rồi”
Đại hán vừa dứt lời cả đám cười rộ lên, tựa như c·ái c·hết với bọn họ cũng sảng khoái không kém phần sơ với việc uống rượu vậy. Có lẽ đạo lý ở đời là như vậy, một người đã sống trọn vẹn cuộc sống của mình, hắn ta sẽ sống trọn vẹn cả c·ái c·hết của mình nữa. Uống đến gần đêm cả đám mới tụ tập kéo nhau về.
Nơi đây ngoài Ngũ Đại Bang tiếp quản gần hết việc giao thương, liệt hiệp, áp tiêu… ra cũng có một số tiểu đội nhỏ vì không muốn chịu sự quản ép từ người khác mà thành lập dong đoàn riêng mà dong đoàn của riêng mình, Trương Vận này là loại đó. Tổ đội này thường từ 5 -12 người tập hợp lại với nhau sống trong một khu vực nhỏ để tiện trao đổi công việc cũng như bảo vệ vì ở đây chuyện g·iết người c·ướp c·ủa không khác gì cơm bữa.
“Lão đại, ta về lều của ta trước, tiểu th·iếp của ta tắm rửa chờ sẵn mấy ngày rồi đấy.. hhahaha, mà Lão cũng nên kiếm một mỹ nhân đi thôi.”
“Lo cho cái thân của người đi, xem tối nay còn mạng không để mà lo cho ta”
Trương Vận cười nói vài lời rồi bước về phía lều của mình mà trong lòng không khỏi dâng lên chút xót xa. Ai mà không muốn thê tử chờ mong lúc xông pha trở về, chỉ là cách đây mười hai năm…. Quyển Vân, võ giả có thực lực với hắn tạo thành đôi phu thế mơ ước của bao người, quá là một lần liệt hiệp yêu thú trở về bị chặn g·iết giữa đường mà bỏ mình, cũng kể từ đó mà hắn thành lập dong đoàn này, đơn phương độc mã mà thực lực không đủ chỉ làm ngựa cho người ta giày xéo. Nhưng trời cũng không cạn tình người, trong một lần áp tiêu thương đoàn đuổi theo đám c·ướp hắn vô tình tìm thấy một đứa trẻ bị bỏ lại trong sâm lâm, may mắn ở chỗ đứa bé thoát làm mồi ngon cho yêu thú.
“Cha, trở về an toàn” một thiếu niên hồ hởi ra đón
“Vũ nhi,….haha….lần này thu hoạch có chút khấm khá”- Hắn vừa cười vười nói ôm nhi tử vào trong lòng. Bất chợt cảm thấy lực lượng thân thể của nhi tử mình có chút tiến bộ không khỏi vui mừng khen “Hảo tu luyện, nhục thân lại có chút tiến bộ”
“Vâng thưa cha, nhục thân có tiến triển còn tu vi vẫn bị kẹt ở bình cảnh huyền khí tam giai”- Thiếu niên cuối lời có chút xấu hổ nói
“Không cần quá lo lắng, trong huyền khí kỳ tứ thất thập là ba bình cảnh khó nhất để tiến giai, ngươi kẹt lại cũng là bình thường, ta tin với tâm trí của con cũng sớm ngày trúc cơ như ta” Dứt lời lão lấy trong tay ra năm khỏa yêu đan đưa cho Dạ Vũ
“Vâng! nhưng cũng có chút thắc mắc, mấy huynh đệ con đã có mấy người tiến giai rồi, Long Tam cùng Long Nhị bọn họ cũng đã tiến giai, có phải là do công pháp nhi tử tu luyện?”
“Tuyệt không phải, năm đó khi ta tìm được con, trên ngực đeo hai miếng ngọc bội, một miếng hình đại đao khắc chữ “Dạ” có thể là tên gia tộc của con, con miếng thứ hai chính là công pháp này, không phải chỉ có huyết mạch của con mới có thể mở nó ra sao, có thể thấy đây chính là công pháp phù hợp nhất với ngươi, ngươi hảo tâm tu luyện đợi đến lúc huyền cơ ta sẽ tổ chức linh đình và dẫn ngươi đi kiếm Mạch Huyết Thú”.
“ Vâng, nhưng….có điều con muốn hỏi lúc cha Huyền Cơ là năm bao nhiêu?”
“Haiz.. tam thập ngũ, cũng chính là thời gian cũng với nàng, sau đó vì tự tin quá phận mà… thôi chuyện qua rồi”
Dạ Vũ thấy thế cũng xin cáo từ để cha hắn nghỉ ngơi mà đi tranh thủ tu luyện, mấy huynh đệ đã vượt lên trước hắn trong lòng có chút cảm thấy kém cỏi. Chạy khỏi nhà khoảng năm dặm đường hướng vào sâm lâm, đây là nơi yêu thích tu luyện của hắn, tuyệt đối yên tĩnh. Tọa thiền xuống nhất thời miếng ngọc trong tay phát quang, tinh thần của hắn nhập vào. Nhất thời từng dòng văn tự hiện lên trong tinh tần, “Huyền, Huyễn Khống Linh”
Nói về ba công pháp này, tốn kém tài nguyên nhất chính là Huyền Pháp, đây là pháp tu nhục thân, Trương Vận bao năm xông pha cũng vì đây, điều này hắn biết rất rõ lên rất quyết tâm tu luyện. Không chỉ tốn kém về mặt tài nguyên mà độ khó khăn cũng khiến thiếu niên chịu sắp không nổi. Mỗi tháng một huyền, mỗi một huyền cần yêu đan của năm yêu thú ngũ hành phục dụng cùng lúc. Sau đó không ngừng khổ luyện đến lúc nguyên lực cạn thì thôi. Nói qua thì đơn giản nhưng mức thống khổ thì miễn bàn, người bình thường phục dụng một quả yêu đan một lần cần tới cả tuần tiêu hóa hết nguyên lực huống chi đây tận năm quả. Sau mỗi lần như thế, cơ thể hắn bành trướng kinh người như muốn nứt toác bạo thể mà c·hết, ngay khoảnh khắc này vận chuyền Huyền công điều hòa khắp cơ thế, cùng với đó là đánh ra quyền pháp không ngừng nghỉ suốt hơn một tuần. Quả thực quyền pháp này có chút kỳ lạ, nhìn quá rất đơn giản nhưng khi phối hợp với nhau tạo thành tuần hoàn không ngừng thoát nguyên lực ra ngoài đồng thời khổ luyện nhục thân, điều này hắn cũng không giải thích được mà hỏi gia phụ hắn cũng không khả quan chỉ coi đó là hợp lý, chỉ có điều với tu vi càng cao động tĩnh càng lớn, hắn cũng cảm thấy có chút phiền toái.
Đấy chỉ là khó khăn về mặt nhục thân, còn vấn đề thứ hai chính là tinh thần lực, liên tiếp mấy tuần không ngủ, không thổ nạp nguyên khí chỉ điên cuồng đánh quyền thì đến trúc cơ cũng chịu không nổi, lúc này Huyễn Pháp mới phát huy tác dụng. Đây chính là công pháp tu tinh thần lực, hiệu quả đến kinh người mà yêu cầu cực kỳ đơn giản. Ở đại lục này ngoài nhân tộc, yêu tộc, ma tộc còn một tồn tại khác biệt hoàn toàn với phần còn lại gọi là tinh linh. Tồn tại này kỳ là đến độ không kẻ nào hiểu được cách thức chúng tiếp diễn, chúng có mặt ở khắp nới chỉ đơn giản hiện hữu và mất đi. Cơ thể tinh linh trong suốt, có thể nhìn thấu nội quan chỉ bao gồm các chùm sáng gắn kết mà thành, cũng bởi vì thế mà chúng rất dễ tan vỡ, chỉ cần dơ tay nhấc chân chúng tan biết mất và cũng ngay tại nơi đó chúng hiện hữu ra.Có điều tồn tại này lại lại rất thích hợp cho tu luyện tinh thần lực, muốn bắt giữ chúng cần Đăng Linh do Tinh Thần Sư luyện chế.
Hiện giờ trong tay Dạ Vũ đúng là một cái như thế, nhất thời tinh thần hắn chìm vào trong Đăng Linh, hai tinh linh hiện ra lơ lửng vô định bất ngờ bất động, hắn thôi động pháp quyết, một chùm tinh thần bao quanh, xoáy lốc hòa tan tinh linh thành làn sương trắng.
“Luyện” – Hắn lẩm bẩm pháp quyết, từng làn khí lạnh buốt như sương thông qua tâm mi ngấm vào thức hải, một cảm giác mát rượi, tinh thần sảng khoái vô cùng tràn ngập thức hải. Khoảng mấy ngày sau đôi mắt Dạ Vũ chợt động, tinh thần lực tản ra tứ phía,”nữa, nữa……..có lẽ đã tới cực hạn rồi” gần 20 trượng bán kinh, hiện rõ từng nhành cây cọng cỏ, bất cứ cử động nhỏ nhất nào cũng không thoát khỏi thần thức của hắn. Hai mươi trượng bán kính nghe qua cũng chẳng có chút khác biệt nào nhưng mấy huỵnh đệ kia của hắn cũng không quá nổi năm trượng. Trong thực chiến nhất là ở vào tình cảnh quanh năm không thấy ánh mặt trời này tạo ra sự khác biệt không hề nhỏ, nắm trước tiên cơ hạ sát kẻ địch, huống hồ không phải ai cũng có thể tu luyện tinh thần lực lên cảnh giới cao, cần chút thiên phú đặc thù, cũng bởi thế hắn vô hình được chọn làm thủ lĩnh trong nhóm của mình.
Còn công pháp thứ ba là Khống Linh, cái này có chút giống với Ngự Khí pháp bán đầy ngoài chợ mà mấy tiểu đồng mới tu luyện rất thích để khoe với đám bạn, quả thực có chút vô dụng, có điều hắn cũng không bỏ qua, càng tu luyện càng thuần thục, sau đó kết hợp với Huyễn Pháp càng thăng tiến thì lúc này hắn mới nhận rõ sự hiệu quả của nó, thông thường khi điều khiển binh khí hay thuẫn để bảo vệ cần lượng nguyên khí nhất định, có điều tiêu hao cũng không lớn nên cũng chẳng ai để ý. Nhưng sau khi khổ luyện, việc khống chế nguyên lực xuất ra của hắn với từng quyền càng ngày càng tinh thuần, trong giao chiến lâu dài hay thậm chí chỉ thúc dục nguyên lực di chuyển cũng hạn chế tối đa tiêu hao. Nhận thấy lợi ích to lớn này hắn càng điên cuồng tu luyện, ở mức độ tu vi như hắn, nguyên lực quả thật ít đến đáng thương.
(1): Huyền là trăng non, ý chỉ ở đây quanh năm chỉ có ánh trăng, không thấy bóng mặt trời, giống ở mấy nơi Cực Bắc trái đất