Chương 13 : Liễu Lục
Chuyện kể ầm ĩ về sự tích Ngưu Bang và Ngưu Mãng Vương được một thời gian cũng lắng xuống, lúc này Dạ Vũ mới thu xếp tới gặp Liễu Lục, hắn quả thật tò mò, không biết vì lý do gì Liễu Gia này để ý tới mình, đứng trước thủ phủ lớn nhất Cự Phong, hai bên linh gác vẻ mặt hết sức nguy hiểm không khỏi tạo cho hắn cảm giác lo lắng.
“Vị sư huynh này, làm phiền có thể truyền lời tới Liễu đại nhân là có tiểu bối Dạ Vũ tới gặp mặt” hắn tiến tới một tay lính canh chắp tay mở lời. Người lính gác tỏ ra ngờ vực nực cười nói
“Hừ…tiểu tử, chớ có ăn nói ngông cuồng, Liễu đại nhân là ai mà ngươi muốn nói gặp là gặp, có tín vật gì không”
“Cái này..” Dạ Vũ đang lúng túng không biết trả lời sao thì người bên cạnh tiếp lời
“Ngươi thực là Dạ Vũ…. đi theo ta”
Người này cũng tỏ ra ngờ vực, bởi hắn nhận được lệnh nếu có thiếu niên tên Dạ Vũ nào tới thì sẽ dẫn tới gặp mặt Liễu đại nhân, có điều hắn cũng không ngờ thiếu niên này lại trông bình thường như vậy, không giống trong tưởng tượng của hắn là vị thiếu gia nào đó.
Thẳng qua cửa chính tới mấy khu hành lang rộng lớn, có lẽ tận cùng sâu trong Ngưu Phong phủ là nơi ở của Liễu Lục, khung cảnh hết sức hữu tình, non nước chim trời thoảng qua hương hoa làn từ giàn hoa Lan trắng như tuyết phủ khắp khu vườn, thật giống như tiên cảnh trần gian. Dạ Vũ cũng không ngờ đám người lỗ mãng hung mãnh như Ngưu Bang lại có được nơi như thế này bên trong.
Đến cửa hắn tiến vào một mình, đi quá một chút bắt gặp một dáng người thân mang y phục màu xanh tử huyền, đôi lòng mày kiếm hết hợp với chiếc mũi thẳng, ánh mắt mang theo sự t·ang t·hương của năm thắng nhìn về nơi xa xăm tay đang nâng chén thưởng thức trà cạnh bàn đá bên hồ.
“Liễu đại nhân thật là biết hưởng thụ”
“Tiểu tử, đến đây thưởng trà” người này từ tốn đáp lại
Dạ Vũ tiến đến hành lễ ngồi cạnh Liễu Lục, hắn quả thực có chút không quen phong thái thanh cao này, Liễu Lục dường như cũng phát hiện ra điểm đó, không khỏi lắc đầu cười trừ nói
“Nhìn bộ dạng vụng về của ngươi ta thật nhớ khi mình còn trẻ, có điều con đường tu luyện nhiều biến cố, phong ba, học cách thích ứng chính là yếu tố sống còn, uống thử trà đi”
Dạ Vũ nghe vậy cũng bắt trước Liễu Lục, cầm nhẹ nhàng chén trà sau đó nhâm nhi từng chút một.
“Hương vị thế nào”
“Ừ….hơi vô vị”
“Hahahah……nói đúng lắm, trà không chỉ mang hương vị của nó, nó còn mang hương vị năm tháng của người thưởng thức,ngươi còn trẻ, vô vị là tất nhiên”
“Cái này…” Dạ Vũ hơi khó xử, thế chẳng thà bảo hắn vô vị rồi, mà nghĩ kỹ mình đúng vô vị thật, thực ra hắn cũng chẳng bận tâm cái vị gì đó lắm, nên vào thẳng vấn đề.
“Không biết đại nhân cho gọi tiểu bối có gì chỉ dạy”
Liễu Lục dừng việc thưởng trà lại, không biết lấy từ đâu ra chiếc nhẫn hôm kia hắn dùng thu thập huyết mạch Ngưu Mãng Vương đưa qua tay Dạ Vũ. Ánh mắt của thiếu niên nhất thời ngưng trọng
“Cái này……vãn bối quả thực không hiểu ý của đại nhân”
“ Việc này hẳn ngươi vẫn giữ bí mật, thực ra ta hôm đó thu thập huyết mạch này ý định là cho ngươi”
“Cho ta?”
“Đúng thế, ngươi hẳn cũng đã chứng kiến trạng thái cuồng loạn của Ngưu Mãng Vương, quả thực với thuộc tính biến dị này của nó, Ngưu Thiết nếu phục dụng chưa nói đến tu vi, tâm thần của hắn trực tiếp phát cuồng,mất hết lý trí trở thành thú vật cuồng sát, nhưng ngươi thì khác, tinh thần lực của ngươi rất mạnh, ta đoán không nhầm đó cũng là nguyên ngươi từ chối nhận ta làm sự phụ, tiểu tử yên tâm, ai cũng cố bí mật riêng ta chỉ là đơn thuần yếu quý tiểu tử ngươi nên cũng không cần phòng bị”
Bản thân Dạ Vũ cũng nghĩ như vậy, nếu Liễu Lục có ý đồ trực tiếp bắt hắn tra hỏi là xong, đâu cần cầu kỳ. Lại nói qua một chút nữa mới biết, chiếc nhẫn này có giá tận tới 5 nguyên thạch trung phẩm, tương đương với năm trăm nguyên thạch hạ phẩm, con số đưa ra khiến thiếu nên quanh năm nghèo kiết xác sợ không dám tin
“Chiếc nhẫn này tên là Huyết Nhẫn có tác dụng lưu giữ huyết mạch của yêu thú, tương tự với Đăng Linh ngươi đang cầm một cái, có điều giá trị hơn nhiều. Nhưng giá cả này có chút đẩy lên hơi cao, thú thực nhẫn này chỉ lưu giữ được một huyết mạch và tối đa chỉ đến tu vi Họa Thú sơ kỳ, giá bỏ ra mua nó chẳng bằng trực tiếp đi thu thập và Huyết Mạch Huyết tại trận luôn, nhưng vào trong tay một số người lại có tác dụng khá lớn còn không vô dụng, ngươi cứ cầm lấy không cần suy nghĩ”
Không chỉ thế Liễu Lục còn tặng cho hắn một cái nhẫn chữ vật, độ quý hiếm của nó nghe đâu Ngũ Bang tổng cộng chưa nổi quá năm đầu ngón tay, bên trong đó có 100 nguyên thạch và hai cuốn công pháp, một là kiếm pháp của Liễu Lục và một cuốn đao pháp, nghe thấy đao pháp hắn như phát rồ, có điều bị Liễu Lục dội một gáo nước lạnh vào mặt.
“Tại sao vãn bối lại không thể tu luyện được đao pháp này”
“Bởi ngươi không phải người tu tiên”
“Thế vãn bối là tu cái gì”
“Ngươi hả…..haizz chính là tu súc vật”
Dạ Vũ có điều chưa biết, con đường tu luyện vốn chia hai nửa, một bên gọi là tu tiên thổ nạp linh khí. Bên còn lại bị gắn cho cái tên chính là tu súc vật thổ nạp nguyên khí. Nửa bên tu tiên tu luyện công pháp cũng có các cảnh giới tương đương như Luyện Khí, Trúc Cơ hay như Liễu Lục là Kết Đan.
“Thế bên nào có lợi hơn trong con đường tu luyện?”- Dạ Vũ hết sức thắc mắc
“Nếu để xét về lợi và hại thì tất nhiên là tu tiên, thứ nhất ngươi có thể ngự khí phi thành ngay khi lên Trúc Cơ, ngược lại đám Ngưu Bang vẫn phải dùng khí cụ dẫn đến c·hết mất một mạng oan khi giao chiến với Ngưu Mãng Vương”
“Thứ hai ngươi có thể thay đổi công pháp tu luyện nếu muốn, ngược lại với tu súc vật, nếu ngươi đã Mạch Huyết Thú ngươi sẽ phải mang huyết mạch của con thú đó đến lúc c·hết. Hơn nữa công pháp có thể sáng tạo ra được ở chiều ngược lại yếu thú phải dựa khá nhiều vào vận may gặp được yêu thú có huyết mạch tốt, nhưng đa phần là phế vật “
“Thứ ba chính là khoảng cách t·ấn c·ông, càng lên tu vi cao khoảng cách càng nới rộng, hẳn ngươi đã thấy ta t·ấn c·ông Ngưu Mãng Vương từ khoảng cách cả dặm, đối lập với bên kia…. xuất ra chút phá chỉ là để làm màu thôi chủ yếu vẫn là áp sát”
“Thế thì ai chẳng tu tiên rồi, mất công tu súc vật làm gì để người ta chửi cho” Dạ Vũ hết sức bất bình, đây rõ ràng là phân biệt đối xử kỳ thị nghề nghiệp quá đáng.
“Mọi việc không đơn giản như ngươi nghĩ, tu vi sau này phụ thuộc nhiều vào phẩm chất linh căn, có đủ các loại thượng vàng hạ cám, hạ đẳng, trung đẳng, cao đẳng, thượng đẳng, thiên đẳng, tiên thiêng đẳng, rồi lại đến mộc linh căn, lôi linh căn vân vân để phù hợp với từng loại công pháp, nhưng đa phần chỉ toàn phế vật,tu luyện chậm chạp cả đời có khi chẳng vượt nổi Luyện khí sơ kỳ”
“Hơn nữa còn liên quan tới công pháp, một sự phụ chỉ truyền công pháp của mình tối đa một vài môn đệ là nhiều,đây là điều bí ẩn nhất trong giới tu tiên, công pháp liên quan tới pháp tắc, mỗi công pháp chính là lĩnh ngộ pháp tắc thiên địa mà viết ra, bởi thế rất khó khăn trong việc truyền dạy, nó là lĩnh ngộ chứ không phải viết vài dòng vào tờ giấy là xong. Có một loại ngọc gọi là Thủy Phí ngọc chuyên để lưu ký ức cũng như lĩnh ngộ của sư phụ với công pháp, học trò sẽ dùng tâm thần hòa nhập vào đó trải qua cùng kinh nghiệm với công pháp như sư phụ qua đó phần nào tự mày mò mà học hỏi, sau khi phục dụng, ngọc bội này liền tan vỡ. Bởi thế các thế lực lớn rất chú trọng phẩm chất của đệ tử, không phải thiên tài sẽ không có cơ hội tiếp cận công pháp đỉnh cao”
“Từ đó đa phần mọi người đều lựa chọn con đường tu súc vật, không yêu cầu quá nhiều phẩm chất, cơ hội Huyền Cơ cũng lớn hơn nữa cũng chẳng cần công pháp nào, ra bắt vài con yêu thú huyết mạnh là tịnh tiến tu vi”
Trò chuyện với Liễu Lục một hồi Dạ Vũ mới thấy mình đúng là thiếu hụt kiến thức về chính con đường tu luyện của mình, nhưng việc này không làm hắn nản chí, chỉ càng quyết tâm khám phá thế giới rộng lớn kia.
“Dạ Vũ, tuy ngươi không nhận ta làm sự phụ nhưng cũng không sao, quả thực ta không chắc có thể sống lâu thêm nữa, qua vài ngày tới ta có việc phải làm, nếu sau năm năm nữa ta không quay lại ắt hẳn ta đ·ã c·hết, lúc đó ngươi coi như là người hữu duyên đi”.
Dạ Vũ không hỏi việc đó là việc gì, với tu vi của hắn bây giờ biết cũng vô dụng, hắn cảm động Liễu Lục từ đáy lòng, ngoài cha hắn đây là người thứ hai cho Dạ Vũ cảm giác gia đình, nếu Liễu đại nhân có thể quay lại, Dạ Vũ sẽ nhận hắn là sự phụ.
Rời khỏi phủ Ngưu Bang hắn làm theo lời Liễu Lục đến Khí Các nhận đặt chế tạo binh khí từ Sát Thiết. Khí Các là nơi tập trung những Luyện Khí Sư ưu tú nhất của Cự Phong thành, Khí Các được điều hành bởi tổ chức tên là Khí Tổ, nghe nói phân bố ở rất nhiều thành và sâm lâm khác nhau chứ không thuộc về Ngũ Bang, muốn làm v·ũ k·hí ở đây phải xếp hàng có khi cả năm, chế tạo số lượng không nhiều nhưng chất lượng cực kỳ đảm bảo, danh tiếng đúng là miễn bàn. Nếu có nơi nào sánh được về độ bề thế của Ngưu Bang thì hẳn là nơi này, một tòa các có tới năm tầng được làm bằng đá cẩm thạch kết hợp với ánh sáng mờ ảnh quanh năm nơi đây khiến tạo nên một khung cảnh huyền bí không tưởng, nếu có nơi gọi là thiên đường hẳn sẽ là đây. Các tầng được chống bằng cột đá, cả tòa các được khẳm bằng những hình thù khúc cạnh hết sức kỳ lạ, tổng thể tòa nhà mang lại cho người ta cảm giác ngoại lai. Muốn tiến vào nơi đây đều phải có thân phận đặc biệt nhận biết bằng một miếng ngọc bội gọi là Các Tín, Dạ Vũ có một cái, hắn chỉ cần đưa cho người đứng canh là thuận lợi tiễn vào.
Đi qua dãy hành lang kéo dài cả tầng một, hắn được người phục vụ dẫn vào một căn phòng, một trung niên thân vân y phục màu vàng kim toát ra khí thế của kẻ làm ăn buôn bán hạng thương gia chứ không giống một luyện khí sư chút nào khuôn mặt niềm nở tiếp đón.
“Tiểu anh hùng, ta xưng là Lam Đức, chính là trưởng quầy của Khí Các, lịch chế tạo binh khí của cậu đã đặt từ lâu, mời vào trong nói chuyện “
Dạ Vũ hơi bất ngờ với cách hành sự nơi đây, tuy mình nhỏ tuổi hơn nữa tu vi còn kém nhưng được đón tiếp hết sức nhiệt tình không khỏi làm cho hắn chút hảo cảm.
“Tiểu bối Dạ Vũ, tới đây đặt làm Sát Đao, rất vui được gặp ngài”
“Hà hà.. cậu quá khách khí rồi…chúng ta coi như là người làm ăn thôi..nào cậu ngồi đây để ta đi chuẩn bị”
Lam Đức đi ra một lúc thì mang vào một tấm thảm, bên dưới được mạ vàng theo các đường hình thù nom hết sức đẹp đẽ, hắn trải ra trên bàn, mặt trên trắng tinh
“Cái này là…”
“Đây là Thảm Kế…cậu nhìn xem”
Lam Đức ngoạc tay một cái ngay lập tức một luồng sáng hiên ra theo đường hắn vẽ lơ lửng trên không trung phía trên mặt thảm.
“Ồ, vậy mà vẽ lên được” Thấy kì lạ hắn cũng làm theo Lam Đức, một luồng sáng cũng hiện lên ngay sau đó. Lam Đức thấy thế không khỏi cười khổ, đúng là trẻ con dù thế nào cũng vẫn ham vui..
“Dạ huynh đệ, bây giờ sẽ vào việc chính, ta muốn biết hình thù Sát Đao mà cậu muốn chế tạo”
Bàn bạc một hồi cũng xong, Dạ Vũ muốn đao dùng được sau khi trưởng thành, thành ra hắn sẽ phải chịu khó vác đao hơi to hơn bình thường mấy năm, kết hợp thêm phong cách chiến đấu của hắn nghiêng về tốc độ, đao đơn giản chỉ là hình bản phảng thông thường, thực ra hắn cũng thích thế, không khảm khắc thêm hình thù nào. Lam Đức như mở cờ trong lòng, nhiều người khi đặt chế tạo binh khí thường thêm hoa văn tinh xảo vào, tạo tác mất nhiều thời gian, ai cũng dễ tính như tên thiếu niên này thì hắn nhàn rồi. Hình ảnh thanh đao được vẽ ra lơ lửng trên thảm kế cho khách hàng quan sát, không những thế một chiếc đao thô cùng kích thước và cân nặng không biết từ đâu mang ra cho Dạ Vũ cẩm thử, quả thực rất vừa tay. Bởi không mất nhiều thời gian chế tạo nên lịch hẹn sẽ là một tháng, Sát Đao sẽ được đưa tới tận nơi cho hắn, phục vụ đến tận răng làm Dạ Vũ quả thực rất hài lòng. Rời khỏi Khí Các hắn không khỏi thầm than “Đúng là làm ăn lớn, phong thái khác hẳn với mấy tên đầu trâu mặt ngựa Cự Phong thành này”