Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Mộng Ngã

Chương 12: Vượt Sông




Chương 12: Vượt Sông

Đám người Ngưu Bản tới thì Ngưu Mãng đã bắt đầu cuộc vượt sông của mình, những con đi đầu rất an toàn, Ngạc Ngư cũng chưa t·ấn c·ông vội, chúng sẽ đợi tình hình hỗn loạn, khi đó sẽ dễ dàng chọn con mồi yêu thích của mình, nhưng quá một canh giờ tình hình bắt đầu chuyển biến, lác đác đã có một vài Ngưu Mãng phải bỏ mình, ngạc ngư rất chuyên nghiệp, chúng quan sát từ xa và dễ dàng nhận biết con mồi nào đang b·ị t·hương hoặc già yếu từ đó ẩn mình dưới sông và tung cú đớp vào cổ họng Ngưu Mãng ý định làm con mồi tắc thở, hơn nữa dưới nước đúng là địa bàn của chúng, đa phần Ngưu Mãng bị t·ấn c·ông sẽ khó sống sót, tuy nhiên số lượng chúng quá nhiều, c·hết vài trăm con cũng không ăn thua.

Ngược lại ở phía sau trên bờ, đám Hắc Hùm và Linh Cẩu đang t·ấn c·ông ác liệt từ tứ phía, Ngưu Mãng Vương đang chỉ hủy bày đàn phòng thủ phía ngoài. Nhìn cảnh tượng hoành tráng này, Liễu Lục cũng không khỏi thầm khen.

“Nếu không để ý kỹ sẽ thấy đàn Ngưu Mãng hỗn loãn nhưng thực ra rất trật tự, đám Ngưu Mãng con và khỏe sẽ được ưu tiên ở vòng trong, ngược lại những con già yếu hoặc b·ị t·hương sẽ ở ngoài chịu đòn để đàn an toàn vượt qua nguy hiểm, đức hiếu sinh thật cao cả”

“Liễu đại nhân đúng là có con mắt tinh đời, đàn Ngưu Mãng tồn tại cũng là một phần các thành viên biết trách nhiệm của mình có những kẻ giám đứng ra chịu thiệt, thế hệ trước hi sinh cho thế hệ sau, quả đáng để cho nhân loại học hỏi”

“Không biết Ngưu Bang Chủ định khi nào ra tay”

“Chính là lúc Ngưu Mãng Vương chuẩn bị qua sông”

Thời gian trôi qua, đàn Ngưu Mãng còn lại chưa vượt sông ít dần, tuy số lượng chúng lớn nhưng sông Sa Hà rộng mênh mông, có nhiều điểm thuận lợi cho Ngưu Mãng, dần dần chỉ còn khoảng vài trăm con co cụm bên bờ bên này tại điểm có khoảng cách hai bờ ngắn nhất, Ngưu Mãng Vương nằm trong số đó. Việc vượt sông vào lúc cuối có thể coi như là an toàn, bởi Ngạc Ngư đã ăn no, số lượng của chúng cũng không nhiều chỉ vài nghìn con, con nào con đấy đã no nê chẳng thèm bận tâm Ngưu Mãng qua lại, những con cuối cùng chuẩn bị qua sông chẳng biết từ đâu sáu thân ảnh nhân tộc từ trên cao chém xuống.

“Vù” tàn ảnh vụt qua, một con Ngưu Mãng hét lên ”hống” cổ của nó rách toạc, máu tươi tóa ra, bị t·ấn c·ông bất ngờ thành ra nó lâm vào hoảng loạn lồng lên loạn xạ, húc cả vào đồng tộc bên cạnh, như một chuỗi liên hoàn, mấy con khác cũng bất ngờ bị tình hình tương tự, con này nối con kia chẳng mấy chốc cả đàn như phát rồ đã mất hết đội hình chỉnh thể,

“Ngưu Thiết, khai đan đi thôi”….“Bạo Liễu Đan””bùm” “ầm”……Bạo Liễu Đan là đan dược Ngưu Bang nghiên cứu nhiều năm có tác dụng lên thần kinh Ngưu Mãng, khi đan nổ, tạo ra nhiệt lượng lớn kết hợp với tác dụng của dược liệu, cảnh tượng hết sức bá đạo, lửa sáng rực cả một vùng thảo nguyên, bạo đan nổ liên tiếp, đàn Ngưu Mãng điên cuồng chạy về phía con sông. Ngược lại với tộc mình Ngưu Mãng Vương vẫn còn tỉnh táo, thú tộc tùy từng loài sẽ có linh trí khác nhau, Ngưu Mãng tuy ngu đần nhưng đã đạt tới Thú Đan linh trí đã khai mở rất nhiều, nó nhìn lên bầu trời, sáu thân ảnh nhân tộc, ánh mắt nó đỏ ngàu, với những kẻ biết phi hành rõ ràng đứng lại chỉ có chịu c·hết, hơn nữa có một thân ảnh cho nó cảm giác sinh tử, kẻ này chinh là Liễu Lục, Ngưu Mãng Vương quay đầu chạy thẳng về phía con sông, nhưng những kẻ này đâu có để chuyện đó xảy ra.

“Muốn chay? Hừ…” Liễu Lục cười nhạt, vung kiếm về trước, một luồng quan mang màu xanh lục xuất hiện trước lưỡi kiếm, cảm giác hết sức sắc bén, chém ra một đạo quang mang chặn đầu Ngưu Mãng Vương, đến lúc này con thú không thể ngó lơ, đạo quang mang lao tới phía nó, gần tới sau lưng, Ngưu Mãng quay lại dùng cặp sừng của mình mà đỡ “Keng” đạo quang mang vậy mà không làm sứt sát chút nào, đỡ xong đòn của Liễu Lục, nó lại cắm đầu bỏ chạy.

Liễu Lục không khỏi nhíu mày, đòn công của mình vậy mà bị con vật đỡ nhẹ như không, hắn nắm chắt kiếm lao về trước “Súc sinh, muốn chạy, Tiễn Loan Sát Kiếm”. Thanh kiếm lơ lửng trước mặt Liễu Lục xoay tròn theo trục dọc với tốc độ kinh người rồi lao về phía trước như mũi tên xé gió lao vào Ngưu Mãng, có điều lần này lại giống lần trước, Ngưu Mãng cũng chỉ quay lại hất nhẹ một cái “Keng” đoản kiếm rơi xuống đất còn nó thì lại quay đít bỏ đi.

“Cái này…!!” Liễu Lục thầm kinh hãi, hắn biết Ngưu Mãng Vương trâu bò nhưng cũng không phải quá đáng như vậy chứ, chiêu vừa rồi đã là một nửa công lực ấy vậy mà đến gãi ngứa cũng không bằng.



“Các ngươi cùng lên t·ấn c·ông, để ta tìm chỗ yếu hại của nó, bằng không nó chạy mất”

Đám người Ngưu Bản cũng biết thế nhưng họ dùng khí cụ phi hành, không phải như Liễu Lục đã có thể ngự pháp phi hành, tốc độ rất chậm, mà Ngưu Mãng lại chạy rất nhanh, hiểu ý Liễu Lục tăng tốc về phía trước chặn đầu Ngưu Mãng Vương.

“Súc sinh, để ta xem hết sức của ngươi đến đâu” Liễu Lục tung kiếm lên trên không đồng thời bản thân cũng bay lên, hai tay bấm pháp quyết “ Phong Sát Kiếm” . Từ một thanh đoản kiếm phân thành mấy chục thân ảnh bay thành hình vòng tròn trên đầu hắn với tốc độ càng ngày càng nhanh, Ngưu Mãng Vương cũng biết sắp phải đối mặt với sát chiêu, lùi lại phía sau lấy thế phòng thủ. “Sát” một lời vừa thốt, ngón tay chỉ về phía Ngưu Mãng, hàng đàn kiếm ảnh lao về phía Ngưu Mãng như hàng ngàn mũi tên tạo thành một luồng phong hết sức sắc bén, Ngưu Mãng Vương thấy thế gầm lên tạo thành sóng ba công kích đẩy lui phần nào đòn đánh của Liễu Lục nhưng một phần vẫn vượt qua đâm tới người Ngưu Mãng Vương tạo thành vài vết xước trên cơ thể của nó. Ngưu Mãng Vương ánh mắt đỏ ngàu, nó phát điên đến mức quên luôn ý định chạy trốn muốn lao lên ăn thua thì bất ngờ đám người Ngưu Bản ở sau t·ấn c·ông, một đao của Ngưu Bản làm rách toạc phần mông của nó, v·ết t·hương vậy mà cũng không sâu lắm, Ngưu Mãng quay người lại thì vừa kịp lúc một người khác chém tới, đao và sừng v·a c·hạm “Keng” người này vì đang dùng khí cụ phi hành, lực phản chấn quá lớn mất thế ngã nhào xuống đất, Ngưu Mãng Vương thừa cơ lao tới húc một húc thủng bụng, người này tuyệt mệnh bỏ mình.

“Không….Đoản trại chủ”

Mọi chuyện nói gì dài nhưng chỉ là cái chớp mặt, ánh mắt của mọi người xanh mét, Liễu Lục hô lên “Tất cả xuống khỏi khí cụ” .Lúc này đám người Ngưu Bản mới tỉnh ra hạ mình xuống đất bao vây Ngưu Mãng Vương lại, rồi không ai bảo ai tổng lực t·ấn c·ông, Ngưu Mãng bị vây tứ phía, trận chiến kéo dài vậy mà gần một nửa nén nhang, trên người nó chi chít v·ết t·hương, máu cháu ra loang nổ nhưng vẫn rất sung sức, ngược lại đám người Ngưu Bản lại tỏ ra yếu thế, một vài người b·ị t·hương sắp không còn sức chiến đấu, nếu tình hình kéo dài thêm chút nữa đám người Ngưu Bang át sẽ bại.

“Ngưu Bản, còn thủ đoạn gì mau tung ra, ta cũng sắp chịu không nổi rồi” Liễu Lục hô lớn, hắn quả thực kinh hãi trước nhục thân trâu bò của Ngưu Mãng, Ngưu Bản nghe vậy sắc mặt tối xầm.

“Ta trước định chuẩn bị khốn trận cầm chân và tiêu hảo nguyên lực của nó, nhưng trận này phải có năm người vận hạnh mới có tác dụng, lúc nãy không may c·hết một người, nếu chỉ có bốn người vận hành sẽ chỉ có công dụng vây khốn, công dụng tiêu hao nguyên lực sẽ mất, mà nếu chỉ vây khốn, một mình đại nhân …..”

“Năm người là được đúng không, vây khốn nó lại?”

Bốn người Ngưu Bang nghe chỉ thị nhất thời tách ra về bốn phía cắm mạnh binh khí xuống đất, nhất thời một pháp trận ngũ quái xuất hiện tạo thành rào chắn vô hình bao vây Ngưu Mãng Vương lại, trong khi đó Liễu Lục bất ngờ bay đi xa, hành động này gây hoang mang cựu độ cho người Ngưu Bang, “con mẹ nó đây không phải đem con bỏ chợ chứ” suy nghĩ thế nhưng không ai nói gì. Ngưu Mãng Vương hình như cảm nhận được việc chẳng lành, nó quyết định dùng Huyết Mạch của mình, nó gầm lên, cơ thể nhất thời bành trướng, từng mớ cơ và gân nổi lên chẳng chịt, mắt nó đỏ ngàu, chảy cả máu ra ngoài, ánh mắt đờ đẫn, hình như mất trí, lao, đ·âm l·iên h·oàn vào kết trận “uỳnh”. Mỗi lần v·a c·hạm, đám người Ngưu Bang lại phun ra ngụm máu tươi.

“Liễu đại nhân nhanh lên, bọn ta sắp không chịu nổi nữa rồi”

Liễu Lục bay xa khoảng một dặm thì bất ngờ chém xuống dưới đất, chỉ thấy vang lên một tiếng “keng”. Để lộ ra thân ảnh của Dạ Vũ và Long Nhất, hai người kinh hãi, không hiểu làm sao mà bị phát hiện, chỉ là chưa kịp giải thích gì Liễu Lục đã lao xuống xách Long Nhất bay về phía trận pháp.

Hắn vất Long Nhất xuống trận nói “Tội theo dõi ta sẽ bỏ qua nếu ngươi giúp họ vận hành trận này, hơn nữa sau việc còn có thưởng”



Đám người Ngưu Bang kinh ngạc, không hiểu từ đâu Liễu Lục lôi ra được tên tiểu tử này nhưng cũng chẳng thèm hỏi, Long Nhất nghe vậy đành bất đắc dĩ đứng vào mắt trận còn lại vận hành khốn trận. Vừa lúc hắn ngồi xuống, khốn trận phát huy công dụng, ngũ hành nguyên lực từ tám hướng tứ phía lao về phía Ngưu Mãng Vương đánh tới, nguyên lực của nó tiêu hao không ngừng, từ tu vi Họa thú sơ kỳ lúc này giảm xuống Linh Thú đỉnh phong và không có dấu hiệu dừng lại.

Con vật đang cố gắng điên cuồng, dù mất trí nhưng nó vẫn cảm nhận được nguy hiểm hung hăng ý định đánh tan khốn trận, mỗi lần như vậy người của Ngưu Bang và Long Nhất lại bị nội thương một chút.

“Đại nhân nhanh lên”

Liễu Lục hết sức tập trung, vận hết nguyện lực vào đòn cuối cùng, đây mới thực là sát chiêu của hắn “Chỉ”. Lúc này kiếm cũng xoay vòng tại chỗ tạo ra ma sát với không khí nóng tới mức gây ra ảo ảnh quanh nó, không chỉ thế Liễu Lục cũng quanh nhanh theo kiếm, người và kiếm như hợp thành một tạo thành một mũi tên lao thẳng về phía đầu Ngưu Mãng Vương. Dường như Ngưu Mãng Vương cảm nhận được nguy hiểm cũng dùng hết sức gầm lên một tiếng âm ba công kích, sống âm chấn động tâm thần, đánh trực tiếp vào tinh thần lực của năm người vận hành trận, tất cả mắt, tai bục máu, trực tiếp b·ất t·ỉnh, khốn trận giải trừ cũng vừa lúc Kiếm Chỉ lao tới đâm xuyên vào mắt Ngưu Mãng Vương đâm thủng lên não, nó tuyệt khí bỏ mình.

Liễu Lục nằm phục xuống đất, tai và mắt hắn gỉ máu, đây thực sự là trận chiến khó khăn, đòn sóng âm vào tinh thần của Ngưu Mãng Vương quả là bá đạo, cũng may Kiếm Chỉ quanh nhanh như vậy rõ ràng đã phân tán âm công ra xung quanh bằng không đến hắn cũng không chịu nổi, một lúc lâu sau mới vừa đứng dậy một cảnh tượng khiến Liễu Lục giật mình. Dạ Vũ ngồi ngay sau đang khôi phục tinh thần lực. Kẻ này tu vi mới Huyền Khí ngũ giai vậy mà cũng không ngất đi, trong sắc mặt có vẻ không mấy ảnh hưởng, quả thực như vậy, hắn ngồi dậy luôn sau đó.

“Liễu đại nhân, mong ngài tha mạng, hai người tiểu nhân chỉ tò mò muốn học hỏi cao thủ giao chiến chứ không có ý gì khác” – Dạ Vũ chắp tay hành lễ quỳ xuống cầu xin

“Ngươi đứng lên đi, ta đã hứa sẽ thực hiện, đợi ta thu vào Mạch Huyết của con Ngưu Mãng Vương này trước, bằng không sẽ bị tan rã”

Liễu Lục xuất ra một chiếc nhẫn nhìn hết sức bình thường, có điều khi hắn vận chuyển nguyên lực vào đó, chiếc nhẫn phát sáng đỏ rực như máu, bay tới xác của Ngưu Mãng Vương, từng luồng như tơ máu hút từ cái xác đó di chuyển vào nhẫn vật, thời gian trôi qua một canh giờ mới hoàn thành, xong công việc hắn thu tay mới quay ra đánh thức mấy người đang ngất xỉu. Dạ Vũ cũng tham gia, phục hồi tinh thần lực cho mọi người không liên quan tới tu vi mà là sức mạnh tinh thần, qua một chút thời gian mọi người đều tỉnh lại, hai cha con Ngưu Bản việc đầu tiên sau khi mở mắt chính là

“Liễu đại nhân, Huyết Mạch của Ngưu Mãng……”

Liễu Lục thờ dài tỏ vẻ tiếc nuối “Đáng tiếc, lúc đó sóng âm ba quá mạnh, ta thì lại ở ngay gần nó…..đến khi tỉnh lại thì Huyết Mạch đã tan rã hết, chỉ vừa kịp đánh thức các ngươi”

Mấy người Ngưu Bang nghe vậy sắc mặt tối sầm đen như đáy nồi buồn rười rượi nhưng cũng chẳng biết làm sao, nhìn cảnh tượng đáng thương như vậy Liễu Lục lên tiếng an ủi

“Các ngươi cũng không cần phải quá tiếc nuối, cho dù có lấy được Huyết Mạch cũng là Ngưu Thiết công tử không thể phục dụng”



“Không biết ý đại nhân là thế nào?

Liễu Lục nói ra quả thực có lý, con Ngưu Mãng Vương này rõ ràng là biến dị, có thể là phản tổ Thú Thần, nhưng không phải biến dị hay phản tổ nào cũng tốt tỉ như lần này, việc dùng tới huyết mạnh có tác dụng làm mất thần trí, đó là nguyên nhân Ngưu Mãng Vương tận lúc sắp c·hết nó mới kích hoạt huyết mạch, cái giá quá lớn, hơn nữa nếu Huyết Mạchh Huyết lên người, chỉ sợ phát điên mà c·hết. Hai cha con Ngưu Bản nghe vậy cũng tự thấy an ủi trong lòng, chỉ là công sức bao nhiêu năm tay trắng vẫn tiếc hận trong lòng. Liễu Lục vừa dứt câu chuyện thì đám người tứ bang còn lại ở đâu chạy tới.

“Ngưu Bản khốn kiếp, ngươi giám cấu kết với đám thảo khấu Đức Nam chặn đánh bọn ta”- Doanh Tà người chưa thấy đâu tiếng đã vọng tới, cứ làm như bọn họ chịu oan ức lắm không bằng

“Đánh chặn ngươi làm gì?”

“Để ngẳn cản bọn ta phá đám ngươi….ừ…”

“Hừ, Doanh Tà con mẹ nhà mày, tao không có quyền đó sao, giờ thì ngươi hài lòng chưa, Ngưu Mãng Vương cũng chẳng còn cái chó gì, người đâu, đi về”

Mấy Bang Chủ còn lại nghe chửi thối đầu, rõ ràng bọn họ còn chưa kịp làm ăn gì mà cứ như mang tội vậy, nhưng mà kết hợp với sắc mặt của đám người Ngưu Bang cộng thêm tu vi của Ngưu Thiết chưa có tiến triển gì, rõ ràng là đã thất bại, bọn họ không khỏi mở cờ trong bụng.

“Hahhaa, Ngưu Bản, ở đây toàn kẻ yếu như nhau, ngươi định Huyền Đan một mình thì chơi với chó đi, haha, đúng là ông trời có mắt”

Cả đám nói chuyện một lát rồi ai về nhà ấy, chỉ còn Dạ Vũ và Long Nhất ở lại, rõ ràng là đang nhăm nhe cái xác của Ngưu Mãng Vương như linh cẩu, Liễu Lục đoán được ý đồ của 2 tên này không khỏi cười khổ, đúng là quỷ nghèo.

“Dạ Vũ, lúc nào về thành đến phủ của Ngưu Bang gặp ta” – Liễu Lục bỏ lại một câu rồi rời đi

“Liễu nhân vật như vậy cho gọi đệ có việc gì quan trọng sao?” –Long Nhất thắc mắc

“Đệ không biết”

Hai người nhìn nhau một lát rồi cười nham hiểm, thì ra là ý định vác cái xác của Ngưu Mãng Vương về Cự Phong thành bán, bọn họ vác thật. Hỳ hục từ trưa đến tận nửa đêm mới mang về tới trại, sau đó thuê xe của đám người dong binh đoàn cũng mất cả tuần mới về tới thành, việc đầu tiên là mang đi đấu giá cái xác của Ngưu Mãng Vương. Việc này chủ trì do cha của Dạ Vũ làm, cái mác Ngưu Mãng Vương đánh ngang tay với Liễu nhân vật tung ra chỉ thế cũng đủ đẩy giá cái xác này lên trời, nghe ai nói hình như lão Trương Vận bán tận một trăm nguyên thạch.

“Đúng là xác của Họa Thú mang về đánh chén cũng đáng giá mà”