Mộng Chiếu

Chương 49: Ngoại truyện 1: Như Hoa Như Ngọc




Tô Mạc Vãn ngồi ngả ngớn trên ghế lưng tựa vào tấm nệm mỏng phía sau, phủ trên người là chiếc chăn lông màu sữa. Điệu bộ nửa nằm nửa ngồi của hắn không thể lười biếng hơn, một tay chống lên trán, tay còn lại cầm quyển sách mà suốt nửa canh giờ mới lật được hai trang.

Hàng mi đen rủ xuống không nhìn rõ được tâm tình trong mắt, thi thoảng lại ngáp ngắn ngáp dài như thể thiếu ngủ.

Đĩa bánh củ mài đặt trên bàn cách đó không xa đã lọt vào tầm ngắm của họ Tô, hắn miễn cưỡng đặt quyển sách xuống rồi cố vươn tay với lấy chiếc bánh trắng ngà nhưng bất thành.

Cố thêm mấy lần nữa nhưng vẫn không được thì cũng bất lực buông xuôi, hắn ngả người về phía sau rồi kéo dài âm giọng đầy mệt mỏi nặng nề:

"Nhiếp... Tư... Mặc... lấy cho ta đĩa bánh."

Nhiếp Tư Mặc ngồi bên thư án đang đắm chìm vào sách vở thì bị tiếng gọi kia làm cho sao nhãng. Nàng cau mày cắn cắn đầu bút.

"Lại gì đây sư phụ?"

Hắn không nói, chỉ tay vào đĩa bánh củ mài cách đó không xa.

Từng ấy cũng đủ hiểu vị sư phụ già nua kia của nàng muốn gì.

"Của người đây."

Nàng cũng chẳng cáu gắt gì, ngoan ngoãn bưng đĩa sứ đến cạnh hắn rồi còn tiện tay vơ lấy một chiếc bỏ vào miệng.

"Người lại thức khuya à."



Tô Mạc Vãn nuốt miếng bánh xuống họng rồi khàn khàn nói: "Trong lâu gần đây hơi nhiều việc..."

"Sư phụ già quá rồi." Nàng thản nhiên bình phẩm.

"Chắc vậy." Hắn cũng thản nhiên mà đáp.

Nhiếp Tư Mặc ngồi xuống bên bàn, cẩn thận từng chút một bưng ấm lên rót thứ nước trà xanh nhạt trong veo đang tỏa khói nghi ngút vào hai cái chén.

"Sư phụ uống chút trà cho ấm người."

"Khụ... đa tạ."

Hắn vừa đưa lên miệng nhấp một ngụm, còn chưa kịp khen tay nghề của tiểu đồ đệ thì cục lông trắng lại từ đâu bay đến nhảy vào lòng hắn là nhiễu loạn không gian yên tĩnh.

Tay Nhiếp Tư Mặc đã đặt sẵn lên que gỗ bên cạnh, còn tính xử đẹp kẻ nào vô duyên vô cớ vào quấy rầy, chớp chớp mắt vài cái rồi buông que xuống.

Chỉ là một con hồ ly.

Tô Mạc Vãn phủ lên người tiểu hồ ly một lớp chăn lông rồi vuốt ve nó, ánh mắt hắn lúc ấy dường như dịu dàng hơn hẳn mọi khi.

"Tên nhóc này lại quậy rồi."



Nhiếp Tư Mặc ngồi khoanh chân chống cằm ngắm nhìn nam mi mục như hoạ cùng tiểu hồ ly lông trắng như tuyết lại thoang thoảng hương hoa mận kia, nàng buột miệng hỏi:

"Hồ ly này là người nuôi sao?"

"Ừm, nghĩa phụ đã tặng nó cho ta."

Đôi mắt hồng hơi lim dim của nó như toát lên thứ ma lực mê hoặc người khác khiến Nhiếp Tư Mặc cứ dán mắt vào không thôi, nàng ngồi dưới đất ngay bên cạnh Tô Mạc Vãn nên cũng thuận tay vuốt thử bộ lông trắng của nó.

Một cảm giác mềm mịn ấm áp khó tả.

Nhung lụa thượng hạng cũng khó mà so bì được.

Khoé môi nàng kéo cao hơn, trong mắt hiện rõ sự thích thú. Tiểu hồ ly cũng yên phận trong lòng nam nhân kia để nàng đùa giỡn. Tô Mạc Vãn vừa nâng niu chén trà đang toả khỏi vừa ngắm nhìn tiểu đồ đệ cùng tên nhóc lông lá ấy mà trong lòng có chút bình yên.

Giọng nói mềm mại vang lên: "Sư phụ, tiểu hồ ly này tên gì?".

"Cẩn Nô." Ngữ điệu hắn trầm và dịu giống như sợ đánh thức tiểu hồ ly lười biếng nọ đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.

Nàng khẽ ồ lên một tiếng, mi mắt rủ xuống phản chiếu lên đồng tử đen láy yên ả tựa mặt hồ về thu. Ý cười lấp ló trên gương mặt thanh thuần ngây ngô của người thiếu niên.

"Như cẩn như ngọc, như ngọn cỏ lan, như cành liễu rủ. Chẳng cần chạm khắc đã đẹp đến khinh vân xuất tụ."

"Quả là một cái tên đẹp."