Mộng Chiếu

Chương 48: Thương Đạo




Bên nội các, một nhóm hạ nhân đang cùng nhau kỳ cọ đánh rửa mấy vật dụng cũ lôi ra từ trong nhà kho. Người lớn tuổi nhất trong nhóm đã ngoài bốn mươi còn người trẻ tuổi nhất có lẽ mới chỉ mười ba mười bốn.

Tiếng trò chuyện rôm rả, tiếng mấy món đồ gỗ va đập với nhau rồi tiếng tát nước. Tất thảy khiến cho bầu không khí một ngày gần cuối đông trở nên có sức sống hơn.

Cũng đã lâu rồi Nhiếp phủ không ồn ào như vậy, có lẽ là từ khi Lâm phu mất.

"Mấy thứ đồ này chất trong nhà kho đã bao nhiêu năm rồi, sao Thái phó lại bao chúng ta lau rửa chúng nhỉ."

"Aizz, ta cũng chẳng biết nữa. Từ lúc phu nhân mất thì tính tình Thái phó cũng thất thường hơn hẳn, chúng ta không hiểu được đâu."

Một tiểu cô nương tay áo xắn cao đang loạng choạng bê một thau nước lớn rồi đổ ào vào thùng gỗ, nàng ta đưa tay gạt đi mất giọt mồ hôi lăn trên má rồi hồn nhiên kể:

"Nói mới nhớ, ba hôm nay muội thấy Thái phó rất hay đến chùa, đã vậy ngài lại chỉ đi có một mình rồi về rất muộn nữa."

Một đại tỷ đứng tuổi trong nhóm thở dài ra một hơi: "Nhiếp tam nương mất, Lâm phu nhân không lâu sau cũng ly thế, Nhị công tử bỏ đi không để lại một câu, Đại công tử tháng trước đã được điều đến Lăng Châu. Nhanh thật đấy, ngày nào ta còn chăm bẵm cho chúng mà giờ người đầu bạc tiễn người đầu xanh."

"Ta cũng không nghĩ có ngày Nhiếp phủ lại trống vắng như vậy."

Quả thật rất trống vắng.

Ít nhất trước kia vẫn còn có một tiểu cô nương thỉnh thoảng lại ra ra vào vào, vẫn có Lâm phu nhân cứ cuối ngày lại tản bộ quanh biệt uyển, hay có một nhị lang mỗi khi trở về lại bày trò với muội muội.

Nhiếp phủ vốn chẳng phải là nhà theo đúng nghĩa. Nhưng chí ít trước kia còn có bóng người qua lại, tiếng cười đùa.

Cuối cùng cũng đã đánh rửa xong, tuyết bên mái đình cũng dần tan bớt, mọi người cùng khiêng những thùng nước, những thau đồ trở về trong ánh mai hồng

"Mùa đông sắp qua rồi kìa tỷ tỷ!"

"Phải đấy, mùa xuân đến ta lại diện y phục thật đẹp rồi chúng ta cùng đi tảo mộ du xuân tỷ nhỉ."

Đúng vậy. Đông qua xuân lại sang, có mùa đông vào là mãi mãi đâu.

Chỉ là đã muộn mất rồi.

Mùa xuân ấy, cuối cùng cũng không đợi được.

...

Tại một ngôi đền nằm bên cạnh chùa Quy Nhạn, nơi đặt bài vị và thờ cúng của Lâm phu nhân.

Nơi thờ tự ngoài một tấm bài vị, một bức tượng Phật lớn, một bát hương và một cái bệ ra thì chẳng còn gì. Tuy đơn giản nhưng lại sạch sẽ.

Vì sao ư? Vì ngày nào cũng có người đến lau chùi cẩn thận.

Nhiếp Hoằng quỳ trên tấm nệm đối diện bài vị chậm rãi rót rượu vào hai ly nhỏ, ông vén tay áo lên cẩn thận tưới một ly xuống gốc cây nhỏ bên cạnh, ly còn lại đổ thẳng vào miệng.

Có lẽ đã mấy ngày không được yên giấc mà nhìn ông tiều tụy hẳn đi, mắt phượng đen sâu trở bên đờ đẫn vô hồn, bọng mắt thâm lại đầy mệt mỏi.

Hương khói nhàn nhạt quấn quanh vạt áo của tượng Phật rồi lại theo cơn gió đìu hiu thổi đến bên tay áo nam nhân đầu hai thứ tóc kia.

"Thanh Yên... giá như ta... không mang họ Nhiếp, không phải con cháu thế gia. Nhưng vậy... chí ít nàng sẽ có không như bây giờ..."

Tiếc là không có hai chữ "giá như".



Ông rót thêm chén rượu nữa, cười cười ngây ngốc: "Hai mươi hai năm, muộn rồi, đã muộn mất hai mươi hai năm."

"Thỉnh thoảng lại nghĩ... mùa này Lĩnh Tây có lẽ đang là tiết xuân ấm hoa nở rộ."

Nhành cây trơ trụi vài chồi non bên ngoài khẽ động, giống như một lời hồi đáp khe khẽ như có như không.

Một ly rượu nữa tưới lên gốc cây.

"Chi bằng cùng trở về ngắm nhìn."

...

Trên hành lang bằng gỗ trải dài mấy trượng là bóng lưng thiếu niên cẩm bào bước đi ung dung thong thả nhưng cũng rất vững chắc.

Hai kẻ đứng gác trước cửa có chút hoài nghi, chúng nhìn nhau rồi tự hỏi liệu người này là ai. Cũng dễ hiểu thôi, từ lúc đến đây Nhiếp Tư Mặc hầu như chưa nhìn mặt hay chào hỏi người trong lâu nên dù là đệ tử của lâu chủ thì cũng chẳng ai biết mặt mũi như nào.

Khi cách hai kẻ khi chỉ còn một trượng thì nàng dừng lại, dứt khoát giơ ra tấm Hổ phù đầy uy lực ấy, giọng đanh lại:

"Đệ tử của Tô lâu chủ, ai dám ngáng đường."

Vừa nhìn thấy Hổ phù xuất ra từ tay thiếu niên, hai kẻ đứng gác lập tức thu lại vẻ nghi ngại rồi thành kính chắp tay lùi sang hai bên.

"Thất lễ rồi, Nhiếp công tử, mời."

Nhiếp Tư Mặc thu lại Hổ phù vào đai lưng bên hông rồi tiến thẳng vào trong.

Trang phục của nàng hôm nay nhìn gọn gàng và năng động hơn hẳn, áo cổ dựng hoa văn dị tộc đeo thắt lưng bằng da, một đôi ủng cao cổ màu đen và mặc thêm bên ngoài một lớn áo lông cừu mỏng, cuối cùng là mái tóc đen dài được búi gọn lên đỉnh đầu.

Điệu bộ ung dung thoải mái không chút đề phòng, ánh mắt phẳng lặng bình thản như nước hồ sâu khó lòng đoán được nàng đang nghĩ gì.

Vừa bước qua cánh cửa thứ hai nàng đã chạm mặt vị Trưởng sự tóc vàng kia, hình như Ôn Kỳ Thiên cũng đi vào tìm gặp người bên trong giống như nàng.

Nhiếp Tư Mặc hành lễ, khoé môi nhếch cao chào hỏi: "Trưởng sự thật trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Y khoanh tay lướt ánh mắt xanh đục nhìn nàng từ trên xuống dưới rồi cười khểnh: "Cậu bình phục nhanh hơn tôi tưởng, mới hôm trước nhìn không khác cái xác chết là bao mà hôm nay đã hồng hào hơn hẳn. Sao, chạy đến đây gặp họ Tô đó có việc gì không?"

Nàng cười trừ cho qua, cũng chẳng muốn lan man với người này liền nói thẳng vấn đề: "Đã phiền Trưởng sử phải quan tâm rồi .Chẳng giấu gì Trưởng sự, ta đến gặp lâu chủ là muốn bàn bạc với người vài chuyện liên quan đến thương đạo."

Vừa nghe đến hai chữ "thương đạo" vẻ mặt y lập tức chùng xuống, nụ cười nhàn nhạt ban nãy cũng trở nên đơ cứng. Ánh mắt nghi hoặc sắc lạnh như dao gặm lên người thiếu niên nọ.

Kẻ này đã biết những gì?

Vẻ mặt y hiện lên hút nghiêm trọng, khẽ nhướn một bên mày rồi đưa ánh mắt lạnh như băng tuyết liếc nàng. Y chỉ nói đúng mấy chữ rất ngắn gọn xúc tích:

"Theo ta."

Tịnh thất của Tô Mạc Vãn nhìn bên ngoài thì khá rộng, phải bước qua những ba cái cửa mới đi tới nhưng nơi nghỉ và làm việc của hắn lại không quá lớn, được ưu điểm là thông thoáng và sạch sẽ thôi.

Chưa đi vào trong nhưng nhìn qua tấm rèm lụa mỏng buông xuống bên ngoài cửa có thể thấy dáng dấp một nam nhân đang nửa nằm nửa ngồi trên tấm thảm dệt dưới sàn nhà. Hình như hắn đang xem một quyển sách.

"Ê Mạc Vãn, ta mang rượu mạnh của người Hề cho cậu này, rượu này khó kiếm lắm đấy."

Nói mới để ý, hoá ra nãy giờ tên Ôn Kỳ Thiên này còn xách theo cả một vò rượu lớn được bọc kín bằng vải. Vò rượu ấy không hề nhỏ thế mà nàng lại không để ý.

Có lẽ là bận mải suy nghĩ quá rồi.



Hắn chống tay ngồi dậy, để quyển sách qua một bên mà ho nhẹ mấy tiếng: "Còn có ai đến nữa à?"

Ôn Kỳ Thiên gãi gãi mũi: "À, tiểu đồ đệ của cậu đấy."

Nói rồi họ Ôn ra hiện cho Nhiếp Tư Mặc cùng đi vào, nàng chỉ vừa đặt chân lên sàn nhà thôi mà cục lông trắng nằm bên cạnh hắn chợt nhảy vọt lên lao như bay về phía nàng.

Do mấy ngày gần đây có luyện đao nên tay chân cũng nhanh nhẹ hơn, nàng nghiêng người sang một bên né đi vật lông lá ấy. Trong lòng thầm thở phào rồi đưa tay gạt mồ hôi lạnh.

"S-sư phụ, người để cái gì trong phòng thế này?"

Ôn Kỳ Thiên huých nhẹ vào vai nàng mà cười cười: "Một con heo, đừng để ý."

Đùa gì kỳ cục.

Trần đời nàng chưa từng thấy con heo nào năng động và nhiều lông lá như vậy, đã thế còn được chải chuốt cẩn thận nữa chứ. Mà nhìn kỹ lại thì hoá ra là một con hồ ly, chắc ban nãy thấy người lạ nên nó mới phản ứng mạnh như vậy.

Tấn công người ta xong còn không thèm quay lại nhìn một cái mà ưỡn ẹo bỏ đi hệt như mấy tiểu cô nương tính tình chảnh chọe mà nàng từng gặp qua không ít.

Mà thôi, đôi co với nó làm gì cho tốn hơi.

Tô Mạc Vãn huơ huơ tay: "Nó không cắn đâu, đừng để ý. Hai người lại đây."

Ôn Kỳ Thiên ngồi xuống khoanh chân lại sau đó phủ một tấm chăn lông lên đùi, y rót rượu ra ba cái chén lớn rồi nâng một chén lên chậm rãi nhâm nhi.

Nhiếp Tư Mặc khép nép ngồi quỳ xuống thảm dệt đối diện với Tô Mạc Vãn mà đưa tay ho khan mấy tiếng rồi đánh liếc nhìn Ôn Kỳ Thiên.

"Trưởng sự... huynh… nói trước đi."

Y cau mày khó hiểu: "Tên nhóc ngươi lần sau đừng câu nệ tiểu tiết như vậy được không, ta nhìn ngươi mà mệt hộ đấy."

Thông cảm, thói quen khó bỏ.

Nàng cũng không bận tâm lắm, biểu hiện trở nên nghiêm túc hơn: "Vậy ta xin nói thẳng, ta đã nghe nói đến việc Thiên Cực lâu bí mật mở một thương đạo giao dịch hàng hoá với vùng Tây Bắc từ nhiều năm về trước."

"Tuy nhiên vài năm đổ lại đây thương đạo này đã bị triều đình phát giác, kéo theo rất nhiều phiền phức..."

Tô Mạc Vãn đặt chén rượu xuống, rủ mắt thở dài: "Không biết ngươi tìm hiểu ở đâu nhưng việc thương đạo là thật. Chắc ngươi cũng từng nghe qua cái gọi là thế lực tiền triều rồi đúng không?"

Nàng gật đầu.

Hắn nói tiếp: "Đường thị lập quốc đến nay đã ba mươi năm, đối với họ những gì liên quan đến Lý thị tiền triều đều là những thứ tiềm ẩn mối nguy. Thiên Cực lâu cũng không ngoại lệ."

Toà lâu này được dựng lên vào vào đời vua thứ mười một của triều Lý, Hoàng đế cho người xây nên Thiên Cực lâu để ban thưởng cho Quân Trầm Ngư khi lập được đại công.

Lý triều suy tàn, quyền lực rơi vào tay Lâm thị rồi Loạn Thập Quốc nổ ra.

Thiên Cực lâu vẫn vững trãi ở đây, không hề bị hủy diệt theo triều đại.

Vốn là nơi cất giữ thiên cơ, lại là một thế lực có khả năng xoay chuyển cục diện và chứa đựng nhiều mầm mống từ tiền triều nên Hoàng đế Đại Trưng luôn lo sợ rằng có một ngày Thiên Cực lâu sẽ nổi dậy mà tranh đoạt quyền lực, lập lại Lý triều nên luôn tính kế chặn đứng đường sống của họ.

Tiêu biểu cho việc ấy chính là hạ lệnh ngăn cấm Trung Nguyên giao thương trao đổi hàng hoá với biên giới phía Bắc.

Muốn triệt để làm suy yếu đám người này.