Mộng Chiếu

Chương 50: Vì Cái Gì?




Bề mặt rượu trong veo sóng sánh va đập vào thành chén, giống như một hồ nước thu nhỏ toả hương thơm lừng.

Loại rượu của người Hề này rất quý hiếm, Nhiếp Tư Mặc khi còn ở kinh thành đã từng nghe danh "liệt tửu*" này rồi, chỉ là không ngờ có ngày được tiền bối ban rượu quý như vậy.

*Ý chỉ rượu mạnh.

Ôn Kỳ Thiên nhấm nháp mấy ngụm rồi nhàn nhạt nói: "Từ sau khi Đường thị lập quốc đã bắt tay vào quản lý các thương đạo rất nghiêm ngặt. Bọn ta bị chặn đứng hoàn toàn đường sống ở phương Nam nên nếu muốn tồn tại chỉ có thể mở ra các mối làm ăn với phương Bắc."

Nàng khoanh tay tì lên đùi, mi nhược viễn sơn khẽ chau lại. Vừa lắng nghe từng câu từng chữ của y, vừa thầm suy xét vài điều.

Nếu như lời y nói, vậy thương đạo này của Thiên Cực lâu đang phạm pháp rồi. Không chỉ thế, họ biết bản thân phạm pháp nhưng vẫn không buông, vậy là không sợ triều đình hay vẫn luôn có đề phòng?

Họ Tô bấy giờ mới chậm rãi lên tiếng: "Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Bọn ta vốn biết bí mật thành lập thương đạo như vậy là đang chống đối triều đình, nhưng nếu không làm như vậy thì chính chúng ta sẽ bị thao túng dần dần."

Đúng như lời hắn nói, thương đạo này chủ yếu để trao đổi lương thực, vải lụa và kim loại, đây đều là những thứ mà Thiên Cực lâu cần. Đổi lại bọn họ sẽ trả cho bên bán một khối lượng vàng nhất định.

Lấy vàng ở đâu sao?

Tất nhiên là khai thác.

Địa phận Thiên Cực lâu nằm bên vách núi hiểm trở quanh năm khí hậu mát mẻ. Có những ba công trình lầu các lớn đồ sộ, lại nằm ở phía khuất nên có thể nói là nơi dễ thủ khó công.

Nhưng đó không phải điều đặt biệt nhất.

Bên rìa núi cách lâu không xa có một mỏ vàng, tuy không quá lớn nhưng đủ để nuôi sống năm đời thế gia. Dùng vàng khai thác được để trao đổi với các tộc người phương Bắc chính là cách để Thiên Cực lâu duy trì thế lực.

Nhiếp Tư Mặc vẫn có chút bứt rứt trong lòng, nếu nàng nói ra... sợ lại đả động đến hai người này.

Mà chẳng hiểu sau lồng ngực trở nên nóng đến lạ thường.

Rõ ràng nàng chưa uống ngụm rượu nào, sao lại bị như vậy?

Ôn Kỳ Thiên chống tay ngả lưng ra sau mà hờ hững nói: "Ngươi đừng bảo chúng ta quy thuận vương triều Trung Nguyên, đó là điều không bao giờ xảy ra."

Nàng cố nén cơn khó chịu vào trong rồi bình tĩnh cất giọng: "Vậy vì sao thương đạo lại bị gián đoạn?"

Tô Mạc Vãn dứt khoát đáp trả: "Bởi có kẻ muốn mưu phản."

Lồng ngực nàng mỗi lúc một nóng ran hơn, những giọt mồ hôi đầu tiên từ bên thái dương lăn nhẹ xuống. Nếu là bệnh cũ tái phát mọi khi thì nàng không quá bận tâm lắm. Chỉ là mấy ngày nay không hề uống một bát thuốc nào, cứ đà nàng khó mà sống được ở phương Bắc.

Nhiếp Tư Mặc vẫn giữa sự phẳng lặng yên ả trên gương mặt.

"Kẻ này là ai... bây giờ hắn ra sao rồi?"

Tô Mạc Vãn khẽ mấp máy môi, yết hầu chậm rãi lăn: "Đã bị bọn ta giam giữ hai năm trong địa lao."

Nàng hít sâu một hơi, gồng mình chống đỡ cái lạnh tê tái xuyên thấu qua ba lớp áo dày. Cơn nóng ran dần chuyển thành cơn nhức mỏi, chỉ có sự khó chịu là đang dần tăng lên.

Tịnh thất này đâu đến nỗi gió lùa, sao lại thấy khó chịu như vậy?

"Khụ khụ! Khụ! Khụ!"

Nàng đưa tay siết chặt lấy lồng ngực, tay còn lại ôm lấy miệng mà ho lớn mấy tiếng.

Ôn Kỳ Thiên và Tô Mạc Vãn ngớ người.

"Này... cậu làm sao vậy? Lại phát bệnh à!?" Y hốt hoảng cau mày.

"Ngươi về phòng đi Nhiếp Tư Mặc, bệnh tình như vậy không nên chạy lung tung. Lát ta cho người mang giấy tờ đến, người không cần cất công như vậy."



Nàng gượng cười xua tay: "Ta không sao, hai người không cần bận tâm. Khụ... chỉ là bệnh cũ thôi..."

Một thoáng xao động xẹt qua trong mắt Tô Mạc Vãn, hắn không hề muốn tiểu đồ đệ mình cất công tìm kiếm bao lâu nay lại trở bệnh nặng, cành không muốn can tâm với thái độ cứng đầu của nhóc con này.

Nhìn vào đôi đồng từ cùng nét mặt lạnh lẽo không mấy bằng lòng kia mà Nhiếp Tư Mặc có chút nhụt chí, nàng nhún vai cười cười che đậy đi sự mệt mỏi hiện rõ trên mặt.

"Vậy... sư phụ có thế đốt giúp đệ tử một chậu than... có được không...?"

Hắn gật đầu.

Rồi lại đánh mắt sang Ôn Kỳ Thiên.

Y nhướng một bên mày, biểu tình lộ rõ từ giọng điệu đến nét mặt: "Gì? Sao lại là ta?"

Tô Mạc Vãn chống tay lên mặt bàn mà thở dài xoa xoa ấn đường, hoàn toàn ngó lơ lông vàng.

Hai con người này...

Mà thôi, ai cũng có máu lười mà.

Nhiệt độ trong phòng ấm lên rất nhanh, cơn đau nhức trong người tuy không giảm đi phần nào nhưng ít nhất cũng thấy dễ chịu hơn.

Y cười nhạt: "Đừng bảo là ta lại phải đun trà nóng cho ngươi nữa đấy tiểu tử... Chậc chậc, chẳng ra dáng nam nhân chút nào."

Đầu nàng giờ đây cứ quay cuồng hỗn loạn, lời của Ôn Kỳ Thiên cứ như xa tít tắp tận chân trời vậy, nửa lọt tai nửa lại không. Cố nặn ra nụ cười méo mó mà khàn khàn giọng:

"Ta ổn rồi, Trưởng sự quá lo. Kẻ đó sao lại muốn mưu phản, hắn đã làm gì?"

Tô Mạc Vãn nghiêm mặt, giọng lạnh đi: "Ông ta là người của Thiên Cực lâu từ khi nghĩa phụ ta còn là lâu chủ. Người này đã cấu kết với một tổ chức tên là Lục Ảnh môn. Tổ chức này lập ra bởi những người đến từ xứ Ba Tư và Tây Vực. Chúng sùng bái tôn thờ Hoả Giáo* và đều thông thạo ngôn ngữ của nhiều tộc người, rất giỏi dùng độc cũng như kỹ năng dùng loan đao nhất kích tất sát."

*Hoả giáo hay Bái hoả giáo (cũng còn được gọi là Hiên giáo, Hoả hiên giáo, Đạo Zoroast...) là tôn giáo do nhà tiên tri Zarathushtra sáng lập vào khoảng cuối thế kỷ 7 TCN tại miền Đông Đế quốc Ba Tư cổ đại.

Nàng trầm ngâm một lúc thì mở lời: "Lục Ảnh môn này hoạt đồng với mục đích gì?"

Ánh than đỏ tí tách in lên đôi đồng tử đen lấy sâu hun hút của hắn.

"Đám người này từ lâu đã muốn thâu tóm triều đình Trung Nguyên, tuy số lượng thành viên của Lục Ảnh môn không ít như nến muốn trực tiếp đối đầu với triều đình thì hoàn toàn không thể. Vậy nên chúng chọn cách gián tiếp."

"Có liên quan đến Thiên Cực lâu?".

Ôn Kỳ Thiên gật đầu.

Điệu bộ y vẫn bình thản như chẳng phải chuyện to tát gì.

"Tổng đàn của Lục Ảnh môn này chưa rõ đặt ở đâu. Chỉ biết chúng chuyên chế tạo và buôn bán độc dược, nghe người ta đồn rằng thứ độc ấy không hại chết người ngay tức khắc mà sẽ khiến thần trí điên loạn, cơ thể như bị đục khoét từng chút một, thối rữa mà chết."

"Ngần ấy vẫn là chưa đủ, chúng còn buôn bán vô số hoả khí, thuốc nổ. Tất thảy đều là hàng hoá bị triều đình ban lệnh cấm từ rất lâu rồi."

Thu mua và chế tạo hoả khí? Những kẻ này ắt hẳn đang chuẩn bị cho một cuộc chiến. Nhưng đó không phải điều nàng bận tâm, cái chính ở đây là mua hoả khí từ ai, từ bao giờ.

"Lục Ảnh môn làm những chuyện này được bao lâu rồi, chúng mua nhiên liệu từ đâu?"

Y nhướn mày: "Không rõ là từ bao giờ. Về nhiên liệu vì chúng thu mua từ những tên gian thương nằm rải rác trên đất Trung Nguyên."

Nếu nàng đoán không sai thì những hoả khí ấy sẽ dùng để nhắm vào Đại Trưng, thương nhân từ Ba Tư rất có tiếng tăm ở Trung Nguyên, họ đặt chân lên phương nam từ rất lâu về trước rồi. Rất có thể trong số đó có Lục Ảnh môn.

Nói như vậy có nghĩa là giao dịch giữa thương nhân Trung Nguyên và Lục Ảnh môn đã duy trì được thời gian dài. Có lẽ số hoả khí chúng tích lũy qua nhiều năm đã nhiều không đếm xuể. Bây giờ chiến tranh nổ ra thì nàng khó mà cam đoan rằng Đại Trưng sẽ nắm chắc năm phần thắng.



Chuyện này còn khá nhiều uẩn khúc.

Chỉ mong là nàng đã lo xa thôi.

Nhiếp Tư Mặc nghiêng đầu, trong mắt thiếu niên loé lên tia sắc sảo: "Nếu suy đoán của ta không sai thì chính kẻ mưu phản này đã cấu kết với Lục Ảnh môn làm bại lộ ra thương đạo của chúng ta, cố ý hắt nước bẩn vào Thiên Cực lâu, đúng chứ?"

"Phải."

Tô Mạc Vãn lạnh nhạt thừa nhận.

Đoạn hắn tiếp lời: "Tuy nhiên, nếu nói là bại lộ thì chưa hẳn."

Nàng gật đầu xem như đã nắm được hai phần ba sự việc, phần còn lại sau này thăm dò thêm cũng được.

Bất chợt nàng lên tiếng: "Phải rồi, kẻ mưu phản ấy bị nhốt trong địa lao hai năm... chẳng lẽ chuyện này trong từng ấy thời gian vẫn chưa đi đến đâu?"

Hắn không đáp, trong mắt không hờn, không vui, không buồn, lạnh lẽo mà sâu hun hút tựa đáy biển.

"Lão già cứng đầu ấy không khai ra bất kỳ thông tin gì về Lục Ảnh môn, bọn ta lại chẳng thể giết được ông ta nên giữ lại cho sau này." Ôn Kỳ Thiên liên tiếng trả lời hộ vị lâu chủ kia.

Cái đầu của nàng dần tiếp nhận vô số thông tin, ánh mắt hướng vào vô định mà ngẫm nghĩ đôi ba điều, hoàn toàn không chút để ý tới vẻ trầm mặc của Tô Mạc Vãn.

Đầu ngón tay trắng trắng bệch thon nhỏ của nàng khẽ vạch lên sàn nhà vài đường. Xong xuôi rồi thì phủi bụi trên tay đi mà quay ra cười nhẹ:

"Ta đã hiểu được phần nào rồi, nếu lâu chủ và Trưởng sự tin tưởng thì hãy cho phép ta cùng xử lý chuyện này."

Đôi mắt thon dài đen sâu của Tô Mạc Vãn hơi nheo lại.

Ôn Kỳ Thiên lại có chút bất ngờ.

Thiếu niên kia hoàn toàn không có chút sợ sệt hay bàng hoàng nào, trái lại còn bình thản mà tươi cười.

Có phải đang tự phụ bản thân có chút thủ đoạn?

Họ Ôn không dám lên tiếng, ái ngại liếc nhìn tên bằng hữu sâu rượu của mình.

Yên ắng một lúc lâu hắn mới lên tiếng: "Ôn Kỳ Thiên, ngươi quay về Trùng Hoa lầu họp bàn với hai các chủ như ta đã nói trước. Còn Nhiếp Tư Mặc, tạm thời ngươi cứ đọc hết những thư bao này, xong xuôi thì đến tìm ta bàn tiếp chuyện."

"Rõ."

Nhiếp Tư Mặc cùng Ôn Kỳ Thiên đồng loạt đứng dậy nhận lệnh, nàng nhận lấy xấp giấy từ tay sư phụ mà trong lòng có chút phấn khởi.

Cuối cùng cũng được "động tay động chân".

Ôn Kỳ Thiên sau đó liền quay lưng rời đi, chỉ còn lại nàng và Tô Mạc Vãn trong căn tịnh thất kín gió.

Lọn tóc mai trước mặt khẽ lay động, nàng nâng mí hướng tầm mắt về người kia, ánh mắt lẫn ngữ khí dần trở nên thâm trầm:

"Sư phụ, đồ nhi muốn hỏi một chuyện."

Hắn không buồn nhìn nàng, vừa nhấm nháp chén rượu vừa rằng:

"Chuyện gì? Nói."

"Thiên Cực lâu tồn tại đến tận hôm nay rốt cuộc là vì cái gì?"

Câu từ liền mạch, rõ ràng từng câu từng chữ. Nàng hoàn toàn không đanh giọng, cũng chẳng lớn tiếng như trong ngữ khí lại xen lẫn sự rắn rỏi.

Hắn cười nhạt: "Không màng giang sơn chẳng kể triều đại. Lý hay Đường đều chẳng liên quan đến bọn ta."