Mộng Chiếu

Chương 47: Thương Hải Minh Nguyệt Quang




Ánh trăng sáng tựa viên châu quý treo giữa bầu trời đêm bao la bất tận cùng những vì sao soi sáng đại mạc đầy gió cát trong đêm tịch mịch đơn côi.

Bên cồn cát vàng có bóng hình nam tử bên đàn tỳ bà ẩn hiện trong tiếng gió trong veo. Tóc đen tung bay, y bào thổ cẩm quệt lên nền cát vàng lạnh lẽo. Chẳng biết đôi mắt nâu trong tựa hổ phách của hắn hướng về đâu, cũng chẳng biết là vui hay buồn, khổ hay hận.

Hắn đặt tỳ bà xuống, đôi tay trầy xước không nhanh không chậm mở nút bình rượu, hắn bất cần một rót tràng vào miệng mà chẳng bận tâm mấy giọt rượu từ cằm trườn xuống yết hầu đang nhấp nhô rồi lại trở xuống ngực.

Một lúc sau hắn mới buông vò rượu xuống, đưa tay quệt đi thứ nước còn vương trên miệng. Ánh mắt đờ đẫn vô hồn hết nhìn vầng trăng rồi lại đưa mắt về xa xa, nơi mà từng cồn cát đang khẽ chuyển động.

Từ đằng xa một nữ tử vận y phục mỏng tang tầng tầng lớp lớp đan xen nhau kết hợp với những dải vàng mảnh tạo nên tiếng "tinh tang" khi di chuyển gần giống với y phục của vũ cơ Tây Vực. Nàng ta cưỡi trên một con lạc đà lớn đang dần tiến tới.

Một dải lụa đỏ bay phất phới trên khoảng trời trong trẻo.

Nàng ta chậm rãi bước đến bên nam nhân kia, rồi lại chậm rãi kéo mạn che mặt xuống để lộ dung mạo sắc sảo mà mơ hồ như có như không.

Môi đỏ khẽ kéo lên thành đường cong mờ nhạt.

"Lang quân đang chờ ai vậy?"

Hắn không nhìn nàng, hớp thêm ngụm rượu nữa, ánh mắt đờ đẫn hướng vào vô định mà thờ ơ đáp:

"Người ta đợi sẽ không đến."

"Uống rượu một mình như vậy cô đơn biết bao."

Hắn nghe vậy thì cười lạnh, gió vẫn cứ thổi, cát vẫn cứ bay, hai người mặt đối mặt lại chẳng hề nhìn nhau.

Bước chân của nàng vũ cơ vừa yểu điệu vừa mị hoặc, dải lụa vắt trên người nàng ta cứ theo gió mà cuốn bay lên trời.

Nàng ta ngồi xuống đối lưng với nam tử, chống tay lên má mà cười hỏi: "Sao người đó lại không đến?"

"Vì người đó đã không còn trên thế gian nữa rồi."

Sắc mặt vũ cơ chùng xuống mấy phần, chỉ là bèo nước gặp nhau, đôi người xa lạ không quen không biết, tại sao lại buồn thay cho đối phương?

"Vị cố nhân ấy là người như thế nào?"

Minh nguyệt trong trẻo thuần khiết trên cao đổ xuống dung mạo nam nhân mi thanh mục tú.

Trời đêm tịch mịch, trăng tỏ mây mờ.

Tất thảy cứ đan xen nhau như chính tâm trạng của hắn bây giờ.

"Muội ấy chính là ánh trăng sáng nhất trên thế gian này."

...

Trong gian tịnh thất rộng lớn thoang thoảng mùi trầm hương ấm áp dịu nhẹ làm nguôi ngoai cái lạnh tê tái của phương Bắc.

Ấy vậy mà cửa bên ban công vẫn mở toang hoang.

Tô Mạc Vãn ngả người trên ghế lưng tựa vào băng ỷ phía sau, một tay cầm mảnh giấy đã bị cháy một nửa, đôi mắt thon dài nheo lại cố đọc dòng chữ bị phai mực. Tay còn lại vuốt ve bộ lông trắng như tuyết của tiểu hồ ly đang ngoan ngoãn nằm trong lòng.

Hắn đưa tay xoa xoa mi tâm rồi khẽ thở dài: "Aizz...ngươi là heo hay là hồ ly vậy, Cẩn Nô?"

Chợt cục lông trắng bán nãy còn yên vị nằm ngủ trong lòng mà chỉ trong tức khắc liền nhảy vọt đi chỗ khác.

Một mũi đao xé gió mà lao tới.



Tô Mạc Vãn nhét lại mảnh giấy vào trong áo rồi chống tay lên mặt bàn, tung mình né đi nhát đâm chỉ còn cách gang tấc.

Không một động tác thừa.

Nhiếp Tư Mặc cũng không can tâm, nàng quay phắt lại đạp lên nhành hoa cắm trên lọ mà áp sát tới, lia đao thành một đường bán nguyệt hoàn hảo.

Hai người kẻ vờn người đuổi qua lại khắp cả một gian tịnh thất lớn, người đi đến đâu đồ vật đều bị đạp tung toé đến đấy.

Lưỡi đao tuy không chạm được vào kẻ kia nhưng Nhiếp Tư Mặc lại không hề ấm ức mà thậm chí còn rất tĩnh lặng là đằng khác.

Không một chút dao động.

Phẳng lặng như mặt hồ.

Thân ảnh của nam nhân lướt qua mặt nàng còn mang theo một tia cười nhạt nhẽo, vừa như khiêu khích lại vừa như có tâm sự.

Nhiếp Tư Mặc cũng chẳng quan tâm điều đó cho lắm, nàng vung một nhát đao đầy vô cảm về hắn.

Gió mạnh tốc vào làm tung bay y phục người, hai màu trắng và đỏ hoà quyện lại với nhau vừa phiêu dật bất phàm vừa diễm tuyệt đến khó tả.

!!

Chỉ một cái búng tay nhẹ, lưỡi đao bằng gỗ ngay tức khắc gãy làm đôi.

"Chỉ học được đúng một thức nhưng lại vận dụng khá linh hoạt. Xem ra cũng không tồi." Hắn chậm rãi đáp xuống, cười cười như thích thú nhưng trong mắt lại đầy rối ren.

Nàng trơ mắt nhìn lưỡi đao đáng thương bị một cái búng tay của hắn mà gãy làm đôi. Không vui không hờn đáp lại:

"Đệ tử sẽ coi đó là một lời khen."

Hắn xoa xoa cổ tay rồi liếc nàng: "Ta sẽ không nói là ta rất kỳ vọng vào ngươi đâu. Và quả nhiên ngươi đã không làm ta thất vọng."

Nhiếp Tư Mặc có hơi nuối tiếc mà vứt thanh đao qua một bên, trên gương mặt vô cảm chợt len lỏi chút chán nản.

"Sư phụ, người muốn nói gì?"

Hắn phì cười: "Ngươi có hơi lanh quá rồi đấy tiểu đồ đệ. Mà thôi, vi sư cũng nên dạy ngươi bài học đầu tiên rồi."

Tô Mạc Vãn ho nhẹ mấy cái, điệu bộ và ánh mắt liền trở nên nghiêm túc hơn: "Thế đao cuối cùng của ngươi có thể nói là rất tốt. Chỉ có điều, sơ hở ban nãy vốn mồi nhử ta tung ta, ngươi nóng lòng muốn kết liễu mục tiêu, cuối cùng lại rơi trúng vào bẫy của ta."

"Cho nên, bài học đầu tiên này ta muốn dạy ngươi: Đừng để được nhỏ mất lớn."

"Đồ nhi đã hiểu"

Hắn gật đầu không nói gì cả, biểu hiện ấy cũng đủ để Nhiếp Tư Mặc hiểu sẽ có chuyện. Tô Mạc Vãn quay người lại hướng về hộc tủ gỗ lớn ở đối diện hắn. Một tia trầm buồn chậm rãi lướt qua ánh mắt đen sâu thăm thẳm, hắn chậm rãi bước đến.

Nhiếp Tư Mặc nghiêng đầu dõi theo đơn giản là tò mò mà thôi.

Chỉ thấy hắn xoay chuyển một khối đá nhỏ đã có thể làm xô dịch một hộc tủ lớn cùng một mảng tường. Lại thêm một gian mật thất hiện ra.

Nhiếp Tư Mặc đoán không sai.

Chắc hẳn Thiên Cực lâu này là một khối kim loại khổng lồ ẩn sâu vỏ bọc đồ sộ của những tấm gỗ đỏ.

Gian mật thất này khác nhỏ, một người chui cũng không vừa nên chỉ có thể dùng để cất đồ.

Tô Mạc Vãn lấy ra từ trong đó một chiếc hộp làm bằng gỗ huyết long dài chạm khắc hình núi sông uốn lượn bị bám một lớp bụi mỏng.



Hắn chậm rãi đi về phía Nhiếp Tư Mặc rồi đặt chiếc hộp ấy lên tay nàng. Nó rất nặng, hệt như thể bên trong chưa mấy cân kim loại vậy.

Nhịp tim nàng dần trở nên nhanh hơn bình thường, hàng trăm câu hỏi hiện lên trong đầu như đều phải nuốt lại vào trong.

Không gian trở nên thật tĩnh lặng.

Hắn đưa tay cẩn thật từng chút mở nắp hộp ra.

Bên trong, một thanh đao dài lưỡi mảnh có chuôi và vỏ đều là một màu đen tuyền khắc hình các chép đỏ cùng sóng biển cuồn cuộn. Từng hoạ tiết trang trí trên vỏ đao đều đậm chất yêu ma quỷ quái hệt như thanh Trảm Nguyệt của Tô Mạc Vãn.

Nhiếp Tư Mặc tròn mắt đứng hình.

Tô Mạc Vãn nhấc đao lên, rút lưỡi đao ra khỏi vỏ.

Một ánh đen vụt lên.

Khác hẳn với tưởng tượng của nàng, lưỡi đao này không hề giống với các loại thông thường sáng và chói như ánh tuyết. Mà là một lưỡi đao đen.

Đen như bầu trời đêm tịch tịch.

Hắn tung người lên xoay một vòng trên không, ánh đao sắc lạnh tựa ánh trăng xoáy thành một cơn lốc lớn theo từng chuyển động của người nắm giữ nó. Một cơn lốc lớn áp đảo hoàn toàn trận gió tuyết ngoài kia.

Nhiếp Tư Mặc đứng bên dưới còn tưởng chừng bản thân sẽ bị đao khí ác liệt ấy chém thành trăm mảnh mất.

Trong cơn cuồng phong ấy còn cuốn theo hàng trăm cánh hoa mận trắng xoá như tuyết, lập loè ẩn hiện trong đó là hình bóng nam nhân y bào đỏ trầm.

Lạnh lẽo làm sao.

Nam nhân cùng lưỡi xuyên qua tầng tầng lớp lớp cánh hoa mà đáp xuống. Vô số cành mận trồng trong tịnh thất đều đã bị chém đến trơ trụi.

Tô Mạc Vãn đứng cách xa đó mà quay lưng lại với nàng, chút tóc búi gọn đã bị tung ra hoàn toàn. Gió ngoài ban công lùa vào mang theo vài bông tuyết trắng muốt đáp nhẹ lên vai hắn.

Nàng không nhìn được xúc của hắn, cũng chẳng biết là ưu thương hay phẫn uất. Chỉ là... bóng lưng ấy thật thê lương.

Dáng vẻ này của sư phụ, nàng chưa từng nhìn thấy.

Hắn đứng bất động giữa một thảm hoa trắng cùng thanh đao trong tay, cất giọng khàn khàn:

"Năm xưa sư tôn Quân Trầm Ngư phản bội sư tổ mà phò tá triều đình, đeo ấn phong hầu mặc áo gấm, đi theo con đường thăng quan tiến chức. Sư tổ phẫn uất trục xuất người ra khỏi sư môn, hủy đi toàn bộ ghi chép về đao pháp Kinh Triều, trong đó có cả hai mươi thức đao mà sư tôn chưa học qua."

"Đao pháp Kinh Triều vốn là sử dụng song đao nhưng sư tôn đã bị trục xuất khỏi sư môn lúc ông chưa học được trọn vẹn đao pháp. Mặt khác, mọi ghi chép đều bị thiêu hủy nên hai mươi thức còn lại cũng từ đó mà thất truyền."

"Sau này sư tôn truyền lại đao pháp cho nghĩa phụ ta thì cũng chỉ có hai mươi thức. Đến đời ta cũng vậy. Từ ấy mà Kinh Triều đao không còn là đao pháp song đao nữa. Thanh Thương Hải này từ ấy cũng không còn động vào."

Nàng rủ mắt khẽ giọng: "...tại sao?"

"Sư tổ để lại hai thanh đao, một tên Trảm Nguyệt, một tên Thương Hải. Nay ta tặng lại Thương Hải cho ngươi."

Ánh sáng yếu ớt xuyên qua hàng mi đen chiếu lên đôi mắt đen sâu thon dài lắng đọng vô vàn muộn phiền của hắn.

"Kinh Triều đao các đời đều thiên tư trắc tuyệt, đao pháp nhập hoá. Song không đời nào có thể đạt đến cảnh giới của sư tổ năm xưa, tất thảy đều chẳng có kết quả tốt."

"Trăm năm máu đổ vì đại đạo trong lòng, cuối cùng chỉ còn là giấc mộng."

Tô Mạc Vãn chậm rãi tiến đến tra lưỡi đao vào vỏ rồi đặt lại vào hộp.

"Hi vọng ngươi sẽ không giống như chúng ta."