“Sao cũng được dù sao thì ta cũng thấy có lỗi vì khiến hai đứa ly hôn” - Giọng điệu của ông ta một chút hối lỗi cũng không thấy.
Thanh Bách cũng không lấy làm khó chịu, anh đã quá quen với ông ta rồi, anh hỏi thẳng vấn đề:
“Chứng nào ông rời khỏi đây?”
“Tất nhiên là sớm thôi.”
“Lần này rời đi hy vọng ông không quay lại nữa.”
“Con tuyệt tình với cha mình vậy sao?”
Thanh Bách cảm thấy câu ông ta hỏi rất buồn cười:
“Ông có chỗ nào xứng làm cho người ta?”
“Thật ra ta cũng muốn đi sớm, đêm dài lắm mộng, chẳng qua cô ấy cứ muốn được gặp gỡ Thanh Nhi nhiều hơn” - Bà Thu Huệ thật sự muốn bù đắp hai mươi năm Thanh Nhi không có được tình thương của mẹ kia, nhưng bà ta không hề hay biết mong muốn đó chỉ làm tổn thương cả ba đứa con gái của bà.
“Tốt nhất ông nói bà ta từ bỏ ý định đi, bà ta muốn Thanh Nhi sống tốt thì đừng đi tìm em ấy nữa. Tôi giúp ông che giấu chuyện xưa chính là không muốn em ấy phải tổn thương, nếu em ấy biết mình là em gái cùng mẹ khác cha với Mỹ An thì ông muốn Thanh Nhi sống làm sao?” - Thanh Bách nghiêm giọng nói.
“Anh nói gì? Em là em gái cùng mẹ khác cha với chị Mỹ An?” - Thanh Nhi không biết đã đứng bên ngoài từ bao giờ.
“Sao con đến đây?” - Lưu Văn Trường cũng không biết.
Hai mắt Thanh Nhi tràn ngập hoang mang, cô liên tục lắc đầu như cố phủ nhận điều mình vừa nghe được.
“Thanh Nhi, em phải bình tĩnh, đừng kích động” - Thanh Bách nhẹ giọng nói.
“Cha, con thấy nhớ cha nên đến tìm cha, cha nói con nghe đi, những gì anh Thanh Bách nói là thật sao?” - Nước mắt Thanh Nhi đã rơi xuống thành dọc.
Ông ta lặng người, không nói nên lời, ông ta luôn rất yêu thương Thanh Nhi, bởi
vì đây là đứa con của ông ta và người phụ nữ mình yêu. Vậy nên dù cho mọi chuyện có đổ bể thế nào, ông ta cũng để tin tức tới tại Thanh Nhi nhưng hôm nay ông ta không giấu được nữa.
“Trần gia là do cha hại? Người phụ nữ con gặp trong hôn lễ thật sự là mẹ con? Chị Mỹ An và anh Thanh Bách đã ly hôn rồi, mà nguyên nhân chính là vì cha, vì mẹ, vì con?” - Thanh Nhi khổ sở nói ra từng chữ, cô đang hỏi ông ta nhưng cũng đang tự khẳng định lại những nghi vấn.
Chưa bao giờ Thanh Nhi chán ghét sự tồn tại của mình đến như vậy, cô là minh chứng cho một mối tình vụng trợ bẩn thỉu. Chính cô là nguyên nhân dẫn đến những tai ương khác cho mọi người, mà hiện tại còn khiến cho Mỹ An và Thanh Bách phải chia ly.
“Nếu hôm nay con không vô tình biết được mọi người muốn giấu con cả đời thật sao?” - Thanh Nhi gào lên.
Thanh Bách chỉ biết lắc đầu cười khổ, anh nhìn sang Lưu Văn Trường như muốn nói với ông ông hãy mau nhìn đau khổ mà ông đã gây ra đi.
“Con nghe cha giải thích, cha và mẹ đều rất yêu con, tất cả đều là muốn tốt cho con”