“Anh quá đáng lắm” - Cô không kìm được mà cho anh một cái tát thật mạnh, không những mặt anh mà đến tay cô cũng đỏ lên.
Thanh Bách không ngờ mình lại bị cô đánh nhưng anh cũng không tức giận hay tỏ ra phản kháng.
“Nếu đánh anh làm em thoải mái thì em đánh tiếp đi.”
“Không phải anh nói sẽ làm người ngoài cuộc hay sao? Bây giờ anh lại đi chống đối em? Anh chọn đứng về phe của ông ta?”
Thanh Bách thở dài khổ sở:
“Anh không đứng về phe ai hết, anh chỉ làm điều mình cho là đúng”
“Ngăn cản em công khai sự thật là đúng?”
“Nếu sự thật đó của em tổn thương quá nhiều người thì sao?” - Thanh Bách gầm lên.
Hai người lặng đi, nghe đâu đó văng vẳng tiếng sáo trúc, Mỹ An cười chua chát, xoay lưng:
“Từ nay về sau, chúng ta không cách nào đi cùng một con đường nữa rồi”
Sau chuyện ở vùng quê kia trở về Mỹ An đặc biệt khó chịu, chỉ cần ai nhắc tới Thanh Bách một lần là cô sẽ lập tức nổi cáu. Những người xung quanh đều ý thức được chuyện này mà không nói gì về Thanh Bách trước mặt cô.
Thật ra đi một chuyến vô ích không khiến Mỹ An nổi giận như thể chẳng qua chuyện Thanh Bách không đứng về phía cô khiến cô đau lòng mà thôi. Dù cho luôn miệng nói chỉ cần anh ở phe trung lập là được nhưng Mỹ An vẫn có chút khát khao có anh đồng hành cùng mình. Nhưng đúng như những gì nên diễn ra, Thanh Bách cũng không thể phản bội chính cha ruột.
“Giám đốc của tôi ơi, em có thể đừng mỗi ngày đều xụ mặt có được không?” - Mỹ Tâm bước vào phòng làm việc của cô nói, hiện tại Mỹ Tâm là tổng giám đốc của Tâm An còn Mỹ An là giám đốc.
“Dáng vẻ của em bây giờ hung dữ lắm hả chị?”
Mỹ Tâm cười cười:
“Không có hung dữ nhưng đủ dọa sợ hết thảy nhân viên rồi”
“Em cũng biết thái độ mình hơi kém, chỉ là trong lòng khó chịu đối với mọi người không được hòa nhã lắm” - Mỹ An có chút áy náy, cô không nên chuyện cá nhân ảnh hưởng tới tâm trạng làm việc.
“Không sao, chúng ta chỉ cần không từ bỏ bất kỳ cơ hội nào thì cũng có lúc sẽ đạt được thành quả”.
Mỹ An nghe chị gái an ủi cũng không khiến cô an lòng thêm chút nào, bọn họ có thể truy tìm manh mối không ngừng nghỉ nhưng thời gian không đợi bọn họ. Việc Đông Quân gây khó dễ cho Tập đoàn sắp được xử lý xong rồi, Lưu Văn Trướng chắc đang chuẩn bị rời khỏi thành phố B. Một khi để ông ta rời đi thì bọn họ coi như vô vọng.
Bên này Thanh Bạch lại chỉ ước Lưu Văn Trường có thể đi ngay lập tức, sau các tát của cô anh càng muốn chuyện này được giải quyết nhanh chóng. Thanh Bách sắp không kìm chế được lòng mình nữa rồi, mỗi lần nhìn thấy Mỹ An anh chỉ
muốn khám cô vào da thịt mình. Nhưng khi thấy ánh mắt chán ghét của cô thì lòng anh đau như cắt.
“Nghe nói con đã giúp đỡ cha không để cho Mỹ An mang được nhân chứng . ngôn tình hài
về?"
“Tôi không giúp ông” - Thanh Bách hừ lạnh.