"Người nhà Lưu gia không cô ai tốt cả, cô nên tỉnh táo lên đi.” - Vân Anh vỗ vỗ vai cô.
Mỹ An cau mày quay sang nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Vân Anh, chúng ta đều mất cha, tôi hiếu nỗi đau của cô nhưng cô
không thể dùng cách cực đoan như vậy. Chúng ta sẽ trả thù bằng pháp luật, đừng khiến anh trai cô lo lắng."
"Chát!" - Vân Anh tát mạnh Mỹ An một cái.
"cô câm miệng đi! cô thì hiểu cái gì? Tôi không còn gì cả, tôi muốn những kẻ đã khiến tôi đau khổ phải chết chung." "cô dừng tay lại!" - Thanh Bách nhìn Mỹ An bị đánh không nhịn được dùng sức làm đứt cả dây trói chạy tới ôm lấy Mỹ An.
"cô còn đứa bé mà." - Mỹ An lắc đầu.
'Tôi không cần đứa con của Lưu gia." - Vân Anh vô cùng đanh thép.
"Vân Anh, em dừng tay lại đi." - Lần này người đến không ngờ lại là Thanh Tùng, cậu đã sớm biết cô ta có vấn đề, không ngờ lại dám làm ra chuyện này.
"Em thật sự cài bom khắp nơi này sao?"
"Nếu em nói có thì anh có dám cùng chết với mẹ con em không?" -Vân Anh hỏi Thanh Tùng, câu hỏi vô cùng tha thiết.
"không, anh không thể để mẹ con em chết." - Thanh Tùng nghiến răng.
"Oan có đầu, nợ có chủ, tha cho
mấy đứa nó đi, tha cả cho Thu Huệ. Một mình tôi chịu chết." - Nguồn con của tất cả mọi chuyện cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tha cho Mỹ An đi, tôi cũng bằng lòng chịu chết." - Bà Thu Huệ cũng tiếp lời.
Mỹ An thấy rất hài hước, cô cười mỉa mai:
"Vân Anh, đứa bé vô tội." - Thanh Tùng đưa tay ra với cô, mong cô suy nghĩ lại.
"Nó cô tội, nó là người của Lưu gia." - Vân Anh cười chua chát.
"Đừng làm chuyện dại dột!" - Mỹ An hét lên nhưng vẫn không kịp, Vân Anh đã nhảy xuống rồi.
không khí ở bệnh viện vô cùng căng thẳng, lúc Vân Anh được đưa vào bệnh viện thì cả người đểu là máu. Thanh Bách ngồi gục bên cửa phòng phẫu thuật, đây là lần đầu tiên cậu sợ mất Vân Anh đến như vậy. cô lẽ vẫn là sợ mất đứa con của hai người nhất, dù lúc đầu là ngoài ý muốn nhưng Thanh Tùng đã thật lòng kỳ vọng vào một ngày được làm cha.
Mỹ An ngồi yên lặng trên hàng ghế chờ, cô biết bản thân không lo lắng cho Vân Anh đến thế. Nhưng có vẻ việc
ngồi chờ đợi ở đây là thứ duy nhất cô có thể làm lúc này để bình ổn tập trạng.