Vân Anh khẽ nhếch môi, cô ta
không tự mình ra tay nữa mà cho thuộc hạ ra tay với Lưu Văn Trường. Bà Thu Huệ khóc nức nờ van Vân Anh dừng tay: "Đủ rồi, đừng đánh ông ấy nữa, tội nghiệt đểu là tôi...”
"Mẹ con bênh vực ông ta?" - Mỹ An thất vọng nhìn mẹ mình.
Thanh Bách cuối cùng cũng không nhìn nổi cha mình bị đánh nữa, lên tiếng can ngăn: "Thôi đủ rồi. Vân Anh, cô muốn trả thù như thế nào đây?"
"Tôi muốn làm gì hả? Tôi muốn các người chôn chung cô được không?" -
Vân Anh nở nụ cười quái dị - "Nếu tôi nói đã đặt bom ở đây, các người cô tin không?"
Sắc mặt Thanh Bách thoáng tái nhợt nhìn qua Mỹ An, cô cũng lo sợ nhìn anh.
"Vân Anh, đừng manh động, chuyện gì cũng phải nghĩ tới an nguy của bản thân và đứa trẻ trước. Anh trai cô vẫn luôn hy vọng cô tránh xa chuyện này." - Mỹ An bắt đầu nhỏ nhẹ thuyết phục.
"Đừng ở đây diễn nữa, cô đang tỏ ra thanh cao sao? cô không hận Lưu gia sao? Vậy để tôi hỏi cho rõ chuyện này xem cô cô con bình tĩnh vậy được không?”
Vân Anh bước tới chỗ Lưu Văn Trường đang nằm co ro đau đớn, dù gì ông ta cũng đã cô tuổi, bị mấy tên côn đồ đánh một trận, sắp mất nửa cái mạng.
"Ông làm sao giết cha của Mỹ An, ông kể rõ chúng tôi nghe.”
Mỹ An bước từng bước nặng nề tới chỗ ông ta:
"Lưu Văn Trường, ông giết cha tôi, hại gia đình tôi nhà tan cửa nát. Đời này nếu tôi con thở một giây phút nào, tôi chắc chắn sẽ tìm ông báo thù."
"Mỹ An, em đừng như vậy..." -Thanh Bách khẩn thiết van xin cô -"Đừng như vậy mà... đừng rời bỏ..."
Cuối cùng anh cũng không thốt ra một cách trọn vẹn, anh đang van nài cô đừng rời bỏ anh.
"Tất cả những chuyện này mẹ ông đểu biết đúng không? Bà ấy bao che cho ông?” - Mỹ An không con thiết tha gọi 'bà nội' nữa.
không đợi ông ta trả lời, Mỹ An đã biết rồi, lý do bà nội kiên quyết cán trớ hai người không phải vì cô không xin được con đều là vì mối duyên oan nghiệt này, cô và Thanh Bách hết thật rồi.