Mỹ An cau mày, chậm rãi nói:
"Với tôi tất cả đều là một sự cố, tốt nhất cứ quên đi, giữa chúng ta không nên có gì cả. Anh cũng từng bảo cứ việc quên đi là xong mà."
"Miệng tôi nói thế nhưng lòng tôi không hẳn muốn vậy. Trước nay tôi đều chúc phúc cho cô, tôi biết trong lòng cô chỉ có một mình Thanh Bách. Sau khi chuyện này xảy đến, tôi bắt đầu tự hỏi, cô có hạnh phúc với muốn quan hệ này không? Mỹ An, cô xứng đáng có nhiều sự lựa chọn hơn." - Thế Quang nói vô cùng chân thành.
Mỹ An thì nghe đến choáng váng, anh ta nói như vậy khiến cô thấy sợ. Cô vốn nghĩ bọn họ không có gì, giờ Thế Quang lại nói như thế đêm đó bọn họ đã ân ái cùng nhau. "Dừng lại, anh biết tôi sẽ từ chối mà. Đừng khiến chúng ta sau này đến nhìn mặt nhau còn không thế." - Mỹ An ra sức lắc đầu.
"Rõ ràng cô và Thanh Bách có thế cho qua chuyện này, tin tưởng đối phương không có gì. Nhưng hai người vẫn cứ đay nghiến nhau, đến giờ vẫn không thể trở về bình thường. Đấy không phải vì chuyện đêm đó mà là cả hai người đều không chắc chắn về tình
yêu này." - Thế Quang không ngần ngại vạch trần.
Mỹ An rũ mẳt, cô hiểu chứ, vấn đề không ở đối phương mà là ở chính bản thân mỗi người.
"Anh nói không sai nhưng đó cũng là chuyện của chúng tôi, anh không nên xen vào."
Mỹ An không muốn lại ở đây đôi co vấn đề này nữa nên xoay người rời đi, Thế Quang bước tới nắm lấy tay cô giữ lại.!"Tôi không bảo cô phải kết thúc với Thanh Bách, cũng không ép cô đưa ra sư lưa chon nào cả. Tôi chỉ muốn cô biết, cô có ý nghĩa với tôi. Và tôi muon được là người mang đến hạnh phúc cho cô. Tôi có thời gian, tôi có thế kiên nhẫn chờ cô."
'Thế Quang, tại sao anh đột nhiên lại như này..." - Cô chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày anh ta sẽ tỏ tình với cô. Truyện Dị Năng
"Chúng ta có thể không?" - Thế Quang trầm giọng hỏi, sau đó lại như SỢ bị từ chối mà nói tiếp - "Không cần trả lời vội."
Mỹ An không trả lời, cũng không ở lại với Thế Quang mà đón xe rời đi. Cô nghĩ tới những lời của anh ta nói, ngẫm xem bản thân có phải thật sự đang
không hạnh phúc.
Lúc này cô muốn được nói chuyện với Thanh Bách nhưng cô nhận ra anh không thấu hiếu cô. Mỹ An không bao giờ có suy nghĩ sẽ đến bên Thế Quang hay gì khác, như cô nói ở trên, đây là vấn đề của riêng cô và Thanh Bách.
Thanh Bách chờ tới chiều cũng không thấy Mỹ An quay lại công ty nên quyết định sáng nay sẽ đến biệt thự đối cô đi làm. Anh nghĩ làm như vậy quan hệ hai người cũng sẽ dịu lại.
Không ngờ lúc chạy đến đó thì đã có một chiếc xe khác đậu sẵn, còn là xe của Thế Quang. Thanh Bách tức giận bước xuống đi qua đập cửa kính
xe anh ta:
"Ra đây nói chuyện."
Thế Quang vô cùng thong thả bước khỏi xe, còn nhìn Thanh Bách với dáng vẻ có phần khiêu khích.
"Tại sao anh lại đến đây?"
"Tôi thích thì tôi đến, cần lý do à?"
Thanh Bách túm lấy cổ áo của anh ta, nghiến răng hỏi:
"Có phải từ đầu anh đã có ý với Mỹ An rồi phải không?"
Thế Quang không chút ngần ngại gật đầu:
"Tôi thích cô ấy còn sớm hơn cả
cậu, chẳng qua là tôi không làm gì thôi
"Cô ấy là của tôi." - Thanh Bách gầm lên, lực đạo ở tay như muốn siết chết Thế Quang vậy.
"Nếu cô ấy hạnh phúc khi ở bên cậu thì tôi đã chẳng xuất hiện ở đây."
Thanh Bách chấn động, hai tay đang nắm cổ áo anh ta cũng buông lỏng:
"Mỹ An nói cô ấy không hạnh phúc?"
"Ai cũng có thế thấy được cả." -Thế Quang chỉnh lại áo, nhếch môi nói.
Anh ta trước giờ luôn tỏ ra không mặn không nhạt là bởi vì anh ta không
"Thế Quang, anh đừng đến đây như vậy nữa, nếu có chuyện gì thì nên nhắn trước với tôi một tiếng."
Thanh Bách nghe Mỹ An từ chối anh ta thì khẽ cong môi, xem ra cô vẫn chỉ có anh mà thôi. Không Mỹ An cũng quay qua nói tương tự với anh:
"Có chuyện gì thì chúng ta gặp ở công ty, anh không cần chạy tới đây."
Hai người đàn ông lúc này biểu cảm đều có chút khó coi, không biết nên vui vì đối phương không được cô chọn hay nên buồn vì mình cũng chẳng khá hơn.
"Chị Mỹ Tâm sẽ chở tôi, các anh lái
xe ra chỗ khác đi. Hai chiếc xe chắn hết cả con đường rồi. Tôi còn nói nhẹ nhàng chứ một lát chị hai mà thấy thì sẽ mắng các anh đó." - Mỹ An không mặn không nhạt trực tiếp đuổi khách.