Mối Tình Đầu Bị Đánh Cắp (Mối Tình Đầu Hoang Phí)

Chương 165




Thanh Bách biết không thế đế mọi chuyện lâu hơn được nữa nên gọi Tiến Thành đến.

"Cậu điều tra lại vụ tai nạn của Mỹ An và Linh Chi năm xưa đi."

Tiến Thành thấy vô cùng khó hiểu, trước đây nhiều lần cậu đề nghị Thanh Bách cũng gạt đi mà. "Anh nghĩ thông suốt rồi sao?"

"Chính cậu cũng nghĩ Mỹ An vô tội?" - Thanh Bách rũ mẳt.

"Tôi cũng không dám khẳng định gì, chỉ là tôi có nghi ngờ thôi. Nhưng năm đó anh cứ kiên quyết bỏ mặc chuyện này, không ai dám bàn thêm." -Tiến Thành chậm rãi nói.

Thanh Bách lắc đầu, tựa ra ghế trầm ngâm:

"Cậu nghĩ tôi chưa từng hoài nghi gì hay sao, lúc đó khi hay tin mất đi đứa con. Tôi chỉ muốn tìm một người để đổ lỗi, Linh Chi lại nói đó là Mỹ An. Tôi cứ vậy nhận định là cô ấy. Mấy năm qua tôi không cho cậu điều tra, chính là vì sợ thừa nhận sai lầm của bản thân."

"Tổng giám đốc, anh đã nói chuyện này với Mỹ An chưa?"!Bây giờ toi noi CO ay cũng khong muốn nghe đâu, cậu đi nói đi."

Khóe môi Tiến Thành giật giật:

Tôi không giói ăn nói, có khi làm hỏng chuyện của anh mất."

"Cậu không giỏi ăn nói nhưng được cái thật thà. Cậu cứ nói tôi đã bảo cậu đi điều tra lại vụ án năm xưa, để cô ấy hiếu thành ý của tôi là được." -Thanh Bách đáp.

Tiến Thành không được tự nguyện lắm nhưng vẫn đi qua gõ cửa phòng Mỹ An. Cô nhìn thấy thì cậu rất bất ngờ, công việc trên tay cũng dừng lại:

"Có chuyện gì vậy?"

“ừthì... Thanh Bách gọi tôi đến để điều tra lại chuyện tai nạn năm xưa của cở.

Tim Mỹ An bỗng nhiên hẫng đi một nhịp, khấn trương hỏi:

“Thật sao? Cậu có manh mối gì chưa? Cậu thử tìm lại hai chiếc xe khi đó đi, hộp đen này nọ, có thế còn không?"

“Đã qua hơn bốn nâm nên có thể hơi khó khăn nhưng cô yên tâm, tôi có thể lo được." - Tiến Thành chần chừ một lát lại nói thêm - “Tổng giám đốc không phải bao che Linh Chi đâu."

Mỹ An nghe câu nói tất nhiên

không nhịn được hỏi lại:

"Ý cậu là sao?"

"Anh ấy là đang bao che chính mình, nếu điều tra lại cô vô tội, anh ấy sẽ phải đối mặt với chuyện này thế nào đây? Cô cũng biết anh ấy là người tự trọng cao thế nào mà."

Mỹ An mím môi, hóa ra đây là điều Thanh Bách luôn lo lẳng:

"Tôi sớm đã không chấp nhất chuyện anh ấy hiếu lầm mình rồi."

"Cô tha thứ cho anh ấy, vậy thì anh ấy càng khó tha thứ cho chính mình. Đừng nghĩThanh Bách vô tâm, đứa con của hai người cũng để là vết

thương lớn trong lòng anh ấy." - Mấy lời Tiến Thành nói đều là cảm nhận thật, cậu không biết nói dối.

"Tôi sẽ nói Thanh Bách tăng lương cho cậu, có những người nhân viên như cậu anh ấy đúng là có phúc." - Mỹ An giả lả nói một câu, trong lòng cô vẫn đang suy nghĩ.

Tiến Thành nhún vai:

"Mỹ An, anh biết em thất vọng về anh. Chỉ là có một số chuyện anh cũng không tự vượt qua được chính mình." -Thanh Bách cười khổ.

"Chuyện này chúng ta cứ tạm thời để đó đi, chờ Tiến Thành điều tra được thì nói tiếp. Anh còn khúc mắc gì với em không?" - Hai người họ đang tiến hành một cuộc nói chuyện trong hòa bình kế từ sau chuyến đi bão táp kia.

“Em và Thế Quang..." - Thanh Bách nghiến răng, đến cùng vẫn không nói hết câu được.

“Anh vẫn quan tâm đêm đó bọn em đã xảy ra chuyện gì sao? Thật sự là không ai nhớ gì cả."

Thanh Bách hiện tại hận nhất chính là hai chữ “không biết" này, bởi vì nó có thể là có cũng có thể là không. Khiến cho anh không biết dùng tâm trạng gì để đối diện.

“Anh hiếu, anh cũng không nhớ gì. Nhưng tại sao Thế Quang lạt đột nhiên theo đuối em?"