Linh Chi ngồi trong xe Thanh Bách hai tay cũng không chịu yên phận liên tục vươn qua muốn thân mật với anh. Thanh Bách khó chịu hất tay cô ta ra, lạnh nhạt nói:
“Lý do duy nhất anh cho em lên xe chính là muốn hỏi đêm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Linh Chi bị anh lạnh nhạt, không muốn trả lời: “Em không nhớ gì hết."
“Tại sao em lại có mặt ở đây? Tại sao lại trùng hợp đến mức xuất hiện bên cạnh anh? Đừng nghĩ anh là thằng ngốc." - Thanh Bách có suy đoán cô ta đang dở trò.
Linh Chi tất nhiên đã chuẩn bị kế đối phó, thản nhiên đáp:
"Dù em có tự mình đi tìm đến anh thì em cũng không khiến Mỹ An và Thế Quang đến với nhau được."
Câu này thật sự đã chọc vào điểm mấu chốt trong cơn giận của Thanh Bách, anh không thèm truy cứu cô ta nữa. Trong đầu đều là suy nghĩ Mỹ An và Thế Quang rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Linh Chi nhếch môi cười, đây chỉ là bước đầu kế hoạch của cô ta, phần sau còn hấp dẫn hơn nhiều.!Mỹ An suốt một đường cũng không có nói câu nào, ánh mắt vẫn luôn đặt về khung cảnh phía ngoài của cửa kính xe. Thế Quang cũng biết điều mà không hỏi tới nhưng về lại trung tâm rồi, đành phải lên tiếng:
“Cô muốn đi đâu?"
“Anh cứ dừng phía trước được rồi." - Mỹ An khách sáo nói.
Tôi đâu the bo CO giữa đường, CO cứ nói địa chỉ, tôi đưa cô đến tận nơi. Tôi cũng không có việc gì gấp."
Mỹ An thấy Thế Quang đã nói đến vậy chỉ đành đưa địa chỉ biệt thự cho anh ta.
Mỹ Tâm nhìn Thế Quang đưa em gái về thì vô cùng bất ngờ, trong lòng thầm nghĩ đã xảy ra chuyện rồi.
"Thanh Bách đâu?"
Mỹ An lắc đầu, rũ mắt đáp:
"Hiện tại em không muốn nói gì hết, chị để em nghĩ thông trước đã."
Mỹ Tâm thở dài nhìn theo bóng lưng em gái, từ đầu cô đã nhìn ra mối quan hệ của Mỹ An và Thanh Bách khó mà suôn sẻ.
Trốn tránh một ngày cũng không
trốn tránh được hai ngày, Mỹ An vẫn phải đến công ty làm việc như bình thường. Thanh Bách cũng không chủ động bắt chuyện trước với cô. Bọn họ bây giờ có nói cũng đều là lời tổn thương đối phương.
Minh Thái đang ngồi ăn trưa với Thanh Nhi, nghĩ tới hai người kia lại thở dài:
“Đi nghỉ dưỡng về không những không vui vẻ mà giờ còn không thèm nhìn mặt luôn."
“Hai người này chắc chắn là kiếp trước nợ nần nhau ghê lắm, nên kiếp này mới dây dưa mãi không trả hết." -Thanh Nhi cũng bất lực.
“Bọn họ không vui vẻ anh cũng bị ép tới điên rồi, dù sao giờ công việc đều do anh và Mỹ An phụ trách chính. Mỹ An không muốn nói chuyện với Thanh Bách, lại đấy hết việc báo cáo cho anh. Thanh Bách không hài lòng chỗ nào cũng không trực tiếp đi bàn bạc với Mỹ An mà bắt anh đi."
“Anh cố gắng lên, qua mấy ngày nữa chắc sẽ làm lành thôi." - Thanh Nhi nghiêng đầu cọ cọ lên vai anh.
“Cũng may còn có em hiểu chuyện."
Thanh Bách nhìn thức ăn bày ra trước mẳt liền nghĩ tới những ngày bỉnh yên cùng Mỹ An ăn trưa với nhau. Anh hít sâu một hơi, cố gắng khẳc chế bản
thân đi qua gõ cửa phòng Mỹ An. Ai ngờ trong phòng không có ai, Mỹ An đã sớm ra ngoài gặp khách hàng.
"Không biết lại đi đâu rồi." - Anh thở dài.
"Anh tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi đã cố nhớ nhưng vẳn không sao nhớ được chuyện đêm đó, tôi muốn biết cô nghĩ thế nào?"
Mỹ An khó hiểu:
"Thế nào của anh là gì?"
"Nếu giữa chúng ta thật sự đã xảy
ra chuyện đó thì cô nghĩ sao?"