Mỗi Ngày Đều Rung Động

Chương 13: Chương 13 :




Ngày hôm sau, sau khi kết thúc show diễn, Lâm Dữu được Dương Đan chở thẳng đến công ty giải trí Hải Tinh, cô thậm chí chưa kịp trang điểm lại hay thay đổi trang phục vừa lên sân khấu.

Đến phòng làm việc riêng của Trì Uyên, vừa lúc Khâu Minh đi ngược chiều đón cô, thấy Lâm Dữu, anh cũng kinh ngạc nháy mắt khen: “Hôm nay em trông rất xinh đẹp!”

Ngày thường khi quay chương trình Lâm Dữu gần như chỉ mặc áo thun và quần jean, tóc thì buộc đuôi ngựa hoặc xõa ra. Nhưng hôm nay cô buộc nửa đuôi ngựa, tóc hơi xoăn, kết hợp với chiếc váy dây màu vàng chanh, cả người tươi tắn trẻ trung nhưng lại đáng yêu.

“Vừa từ sân khấu đến luôn nên chưa kịp thay đồ.” Lâm Dữu ngượng ngùng nhìn bộ dạng của mình, rồi hỏi: “Như thế này có quá lòe loẹt không?”

Vì sân khấu nên sẽ trang điểm đậm hơn bình thường nhiều, nên sao nữ nao nhìn qua cũng có cảm giác gương mặt như chát cả tấn phấn.

“Không không không, rất đẹp, cảm giác hoàn toàn khác với em thường ngày.” Khâu Minh vội vàng phất tay: “Như thế này rất hợp, có cảm giác so với bình thường khác hẳn.”

Dương Đan cười nói: “Lâm Dữu của chị khi nào chả xinh.”

Khâu Minh gãi đầu: “Đúng thế.”

Lúc này Trì Uyên từ phía sau đi tới, ánh mắt lướt nhanh trên mặt Khâu Minh rồi mới nhìn Lâm Dữu: “Vào đi.”

Giọng hơi lạnh lùng.

Lâm Dữu hơi bối rối nhưng vẫn nghe lời Trì Uyên, bên trong đã có hai người quay phim chờ sẵn.

Cô chưa kịp ngồi xuống thì thấy Trì Uyên ném cho cô một chiếc áo khoác.

Lâm Dữu vội vàng đón lấy, chưa kịp hỏi thì thấy Trì Uyên liếc nhanh chiếc váy của cô rồi nói giọng lạnh lùng: “Quấn quanh chân đi.”

“Cảm ơn anh.” Lâm Dữu ấm lòng, mỉm cười với anh.

Váy biểu diễn của thần tượng nhóm nhạc nữ thường không quá dài, mặc dù bên trong có quần, thậm chí cả quần bảo hộ, nhưng vẫn ngắn. Cô không ngờ Trì Uyên lại chú ý chi tiết này, còn cho cô áo khoác che chân.

***

Họ thu âm riêng, nhưng lần đầu song ca nên Lâm Dữu căng thẳng, hát sai hai nốt.

“Làm lại.” Trì Uyên bắt đầu đánh đàn piano từ đầu.

Lâm Dữu điều chỉnh hơi thở, dần bình tĩnh lại, hai người song ca cũng ngày càng ăn ý.

Đoạn cuối, Trì Uyên đệm thêm đoạn hợp âm ngẫu hứng, hiệu quả rất tốt.

Lâm Dữu hát xong liền nói với Trì Uyên: “Anh hãy đệm thêm đoạn này trên sân khấu nhé, cảm giác sẽ hay hơn!”

Trì Uyên ung dung trả lời: “Em chắc muốn thêm vào không? Đó chỉ là đoạn anh đệm ngẫu hứng thôi.”

“Thêm chứ, chắc chắn sẽ có nhiều người thích.” Lâm Dữu quả quyết gật đầu.

Trì Uyên cười nhìn cô: “Không sợ anh cướp spotlight của em à?”

Dù là sản xuất và ca sĩ hợp tác, nhưng ai cũng muốn tranh thủ chương trình hot để nổi tiếng. Vài cặp khách mời trước cũng từng bực bội về phần chia vai diễn trong chương trình, nhưng mọi người đều vẫn còn hoạt động trong giới, nên những điều đó vẫn chỉ là âm thầm không đem ra ngoài.

Cặp Trì Uyên và Lâm Dữu hòa thuận đến nỗi đoàn phim cũng không biết phải nói sao. Trì Uyên không thiếu nổi tiếng, nhưng Lâm Dữu thì thiếu, nhưng đoàn phim chưa thấy cô tỏ ra gì trong quá trình quay, ngược lại còn rất bình thản.

Lâm Dữu lắc đầu, rồi nói: “Em nghĩ anh nên hát nhiều hơn, thực ra mọi người đến đây là vì anh cả, lại thêm 500 vé nữa chỉ vì anh, chỉ có anh hát nhiều, mọi người mới cảm thấy tiền không uổng.”

“Ý em là vì mọi người đến vì anh nên anh cần cố gắng hơn, đúng không?” Trì Uyên nhìn cô với nụ cười giễu cợt.

Lâm Dữu lập tức mở to mắt, mặc dù ý tương tự nhưng khi diễn đạt lại như vậy thì khác, giống như cô đang yêu cầu Trì Uyên phải cố gắng vậy.

Cô vội phủ nhận: “Anh hiểu nhầm rồi, ý em chỉ là...”

Cô chưa giải thích xong, Trì Uyên đã cười nhẹ, vẻ vui trong đôi mắt dường như đang chế giễu sự bối rối của Lâm Dữu.

Lâm Dữu chán nản, cô bị Trì Uyên chọc ghẹo nữa rồi...

Thấy Lâm Dữu phồng má, mặt mày bực dọc, Trì Uyên ngưng cười, chỉ còn nụ cười nhạt ở khóe miệng: “Xin lỗi, chỉ là thấy phản ứng của em rất thú vị.”

Lâm Dữu quay mặt đi không nhìn anh, giọng cứng nhắc: “Chúng ta tiếp tục tập đi.”

Nhưng không nghe tiếng đàn piano vang lên phía sau, Lâm Dữu đang thắc mắc thì thấy trước mặt xuất hiện một cốc nước, giọng Trì Uyên hơi nam tính vang lên trên đầu: “Anh không trêu em nữa, uống nước trước đi, cho nhuận giọng tốt hơn nhé.”

Giọng nói vừa dỗ vừa nhún nhường, khiến hai người quay phim suýt rớt cằm.

Bên kia chủ động hòa giải, Lâm Dữu thấy vậy cũng theo, cô nhận lấy cốc từ Trì Uyên rồi uống, sau khi nuốt một ngụm lại nhíu mày nhìn anh: “Sao ngọt quá vậy?”

“Nước mật ong, tốt cho giọng.” Trì Uyên cười nói.

Lâm Dữu nuốt vị ngọt ngào xuống cổ, rồi nói: “Có vẻ chỉ có mật ong không có nước.”

“Để có điều kiện tốt nhất khi biểu diễn, em không có quyền kén chọn đâu.”

Lâm Dữu lẩm bẩm nhỏ: “Được rồi.”

Hai quay phim nhìn nhau, đồng ý không thể ở lại nữa, vì họ bị nhồi nhét mật ong rồi, quá ngọt không chịu nổi.

“Hôm nay tập đến đây đủ rồi.”

Trì Uyên chẳng có ý giữ ai lại: “Khâu Minh, đưa mọi người về.”

Thấy quay phim ra về, Lâm Dữu cũng vội vàng đứng dậy: “Chắc em cũng nên về rồi.”

“Em muốn đi đâu, tiếp tục tập đi.”

“À...”

***

Bốn ngày tập luyện dẫn tới việc Lâm Dữu cứ hát bài này ngay cả khi ngủ, cuối cùng cũng tới ngày thử thách thành quả.

Sân khấu được dựng lên trong phòng thu, còn Lâm Dữu đang trang điểm trong phòng chờ, chỉ chờ đến giờ lên sân khấu.

Tất nhiên chương trình không chỉ dừng lại ở một bài hát, còn có các phần phỏng vấn, đoàn phim mời MC Từ Văn Khang đến dẫn chương trình, khả năng ứng biến tốt, gần đây rất hot.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Làm xong tóc trang điểm, Lâm Dữu vừa xem kịch bản vừa chờ lên sân khấu.

Vì khán giả đã vào, Dương Đan đã lén ra xem tình hình, quay lại thở dài: “Lâm Dữu, hình như toàn fan của Trì Uyên thôi.”

“Em đã đoán trước rồi.” Lâm Dữu rất bình tĩnh, thậm chí còn đùa: “Chỉ cần họ không ném trứng thối vào mặt em là được.”

Đan Đan liếc cô, nhưng thấy trang phục của cô lại tự tin trở lại: “Không có fan cũng không sao, có gương mặt này là đủ rồi

Hôm nay Lâm Dữu mặc váy khoét cổ đính đá kết hợp họa tiết, tôn lên đường cong mềm mại của cổ, xương quai xanh lộ ra nhè nhẹ, thêm chút nữ tính. Mái tóc đen dài xóa ra, điểm nhấn là chiếc mũ đính nơ màu hồng phấn, rất hợp với không khí bài hát hôm nay, toát lên khí chất thiếu nữ.

Chuẩn bị lên sân khấu, ekip gọi cô, vừa lúc Lâm Dữu gặp Trì Uyên ở phòng nghi bên cạnh.

Hai người chưa gặp nhau trước khi trang điểm, bây giờ nhìn thấy nhau đều sững người, trang phục hai người hơi giống nhau.

Lâm Dữu đột nhiên nhức đầu, phía ngoài có 1000 fan, chắc chắn sẽ xé xác cô mất.

Trì Uyên mỉm cười với cô: “Đi thôi.”

Trên đường lên sân khấu, Trì Uyên nhắc nhở: “Nhớ trao đổi ánh mắt khi hát nhé.”

“...” Cô rất muốn quên điều đó.

Sau phần chào hỏi dài dòng của MC Từ Văn Khang, khi đọc tên Trì Uyên, dưới sân khấu 1000 người la hét ầm trời, gần như điếc tai.

Lâm Dữu thán phục rồi ganh tị nhìn Trì Uyên.

“Sớm muộn sẽ có nhiều người yêu mến em thôi.” Trì Uyên cười nhẹ.

Cô nghi ngờ điều đó.

Lên sân khấu, tiếng reo hò càng mãnh liệt hướng về Trì Uyên. Nhưng fan hàng đầu khi nhìn thấy Lâm Dữu cũng không khỏi kinh ngạc, tiếng kêu thoát ra nhưng nhanh chóng lại bịt miệng lại.

Họ đến vì Trì Uyên, tuyệt đối không được bị gương mặt Lâm Dữu cuốn hút!

***

Ánh sáng tắt, sân khấu được trang trí đậm chất xuân, khi nhân viên đẩy cây đàn piano lên, khán giả vẫn mơ hồ không biết bài hát Trì Uyên sáng tác lần này như thế nào.

Giai điệu piano vừa vang lên, ánh sáng chiếu rọi hình bóng Trì Uyên, dưới khán đài tiếng xôn xao vang lên.

Khi Trì Uyên hát, fan cuồng kinh ngạc, vì đây không phải phong cách họ vẫn biết của anh.

Và khi giọng Lâm Dữu vang lên, toàn bộ sân khấu sáng rực, cô gái thanh lịch ngồi trên ghế dài, hơi nghiêng đầu nhìn Trì Uyên đánh đàn bên cạnh, giống như đang tâm sự với anh.

Đêm nay sao trời rất sáng, hóa ra vì em ở bên anh

Trên con đường hẹn ước với anh, mùa xuân như đã về rồi

Như thói quen, mỗi ngày em vẫn nhớ anh

Hôm nay cũng hẹn nhau, nhất định gặp anh trong mơ

Nhịp đập đầu đời, tất cả nhờ anh

Việc anh yêu em, chính là phép màu

Xin đợi em, em sẽ trở thành ánh sáng rực rỡ bên anh

Xin đợi em, chúng ta sẽ gặp lại, gặp ở nơi cao hơn

Bây giờ, xin đừng lo, em sẽ chờ anh mãi ở nơi này

Có lẽ anh đã biết rồi

Tâm ý em chính là anh

Lâm Dữu hát cũng không quên chuyện giao lưu ánh mắt, cô nhẹ nhàng nâng mắt nhìn về phía Trì Uyên, đúng lúc chạm vào đôi mắt đen láy đầy thâm thúy của Trì Uyên.

Anh cong môi cười, ánh mắt phảng phất như muốn nói tôi biết tâm ý của em rồi.