Mỗi Ngày Đều Rung Động

Chương 14: Chương 14 :




Đoàn làm phim đã thông báo trước, khán giả không được mang máy ảnh, điện thoại vào, nghiêm cấm chụp ảnh, quay phim... nhằm tránh rò rỉ bài hát và để quay phim thuận lợi hơn.

Fan không có điện thoại quay lại khoảnh khắc này nên có thể tập trung xem sân khấu tốt hơn, ai nấy đều mở to mồm, vẻ mặt choáng ngợp nhìn lên sân khấu.

Khi bài hát kết thúc, MC Từ Văn Khang lên sân khấu, anh cười hỏi khán giả: “Hay không nào?”

“Hay lắm!” Mọi người đồng thanh trả lời.

“Vì thấy hay nên chúng ta hãy tìm hiểu quá trình sáng tác bài hát này nhé.” MC ngồi vào ghế đối diện hai người, cúi đầu chào: “Phản ứng nhiệt tình quá, hai bạn tự giới thiệu một chút đi.”

Lâm Dữu đợi Trì Uyên nói trước, ai ngờ Trì Uyên nhìn cô ra hiệu nói trước, cô vội vàng đứng dậy: “Xin chào mọi người, tôi là Lâm Dữu - thành viên thuộc nhóm nhạc Citrine.”

“Tôi là Trì Uyên.”

Giới thiệu ngắn gọn của Trì Uyên nhưng phản ứng từ khán đài không thể so với Lâm Dữu.

“Dù không nói, mọi người cũng quen với Trì Uyên rồi.” MC cười rồi nhìn Lâm Dữu: “Không biết Lâm Dữu cảm thấy thế nào khi biết hợp tác với Trì Uyên?”

Lâm Dữu mỉm cười lịch sự, nói rất chuẩn mực: “Hơi khó tin, bởi vì Trì Uyên rất nổi tiếng trong làng nhạc, được hợp tác với anh ấy quả thực là vinh dự của tôi.”

Những câu hỏi này đã được chuẩn bị sẵn trong kịch bản, Lâm Dữu đọc trước nên cũng chuẩn bị sẵn câu trả lời.

Nhưng vừa nói xong, Trì Uyên đã nhìn cô bằng ánh mắt cười mà không cười khiến fan dưới sân khấu thấy rất chiều chuộng.

“Vậy Lâm Dữu đoán xem Trì Uyên có tâm trạng gì khi hợp tác với bạn?” MC lại hỏi.

Lâm Dữu hơi bối rối, trên kịch bản câu hỏi là hỏi tâm trạng của Trì Uyên khi hợp tác với cô mà, sao lại không theo đúng kịch bản.

Nhưng trên sân khấu, cô chỉ có thể cố gắng đoán: “Chắc Trì Uyên không biết tôi, có lẽ cảm thấy nghi ngờ?”

“Tôi biết em.” Trì Uyên ngồi im bấy lâu đột nhiên lên tiếng, khiến khán đài ồ lên.

MC thấy có tình tiết hay, lập tức chuyển hướng về Trì Uyên: “Trì Uyên biết Lâm Dữu như thế nào?”

Lâm Dữu cũng tò mò, cô luôn nghĩ Trì Uyên không biết mình trước đó, bởi cô và nhóm không nổi tiếng mấy.

Trì Uyên mỉm cười: “Vì quá xinh đẹp nên nhớ mặt.”

Dẫn đầu là MC, mọi người reo hò ầm ĩ, fan dưới khán đài gần như nghiến răng ken két nhìn Lâm Dữu.

Nhưng chỉ có Lâm Dữu biết, Trì Uyên đang nói dối.

***

Nói chuyện phiếm một lúc lâu, Từ Văn Khang cũng đi vào chủ đề chính: “Tôi nghe nói lần này là hai người cùng nhau hợp tác sáng tác bài hát”Promise“. Trì Uyên soạn nhạc, còn Lâm Dữu soạn lời đúng không?”

Lâm Dữu thấy Trì Uyên chỉ gật đầu, cũng hỗ trợ nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên tôi viết lời bài hát, may mắn nhờ có đàn anh hỗ trợ.”

“Nghe nói bài hát này là viết tặng cho các fans? Lúc đó sao bạn lại nghĩ đến chuyện viết tặng cho các fans?” Từ Văn Khang nhìn Lâm Dữu hỏi.

Lâm Dữu trầm ngâm một lát rồi đáp: “Chính là tôi muốn cảm ơn mọi người.”

Mặc dù hôm nay bên dưới sân khấu chắc không có mấy người là fans của cô, nhưng trước khi cô lên sân khấu cũng đã lướt Weibo một lần, trên diễn đàn có rất nhiều fans xin lỗi cô, nói rằng bọn họ không cướp được vé vào cửa cho nên không cách nào đến cổ vũ trực tiếp cho cô được.

“Tôi muốn cảm ơn mọi người đã yêu quý tôi.” Lâm Dữu sau khi nói xong thì di chuyển ánh mắt xuống dưới sân khấu, cô nhìn chính xác về phía bảng hiệu tên cô, tuy rằng chỉ có một vài cái nhưng cô vẫn vẫy tay với bọn họ kèm theo nụ cười vui vẻ: “Hôm nay mọi người tới được đây cũng đã vất vả rồi, đây là lần đầu tiên tôi viết lời bài hát nên có thể còn nhiều thiếu sót, nhưng hy vọng mọi người sẽ thích nó.”

“Lúc đầu tôi còn tưởng là tình ca cơ, không ngờ lại là lời cảm ơn fans.” Từ Văn Khang cười cười: “Tôi nghĩ là các fans bên dưới cũng rất bất ngờ đấy. Nhưng nếu linh cảm sáng tác của Lâm Dữu là từ chính fans của cô ấy thì linh cảm của anh lúc soạn nhạc là gì vậy Trì Uyên?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Trì Uyên giơ mic lên, giọng nói nhàn nhạt: “Tôi nghĩ gu âm nhạc của tôi mọi người đều hiểu rõ, bài hát này chênh lệch rất lớn với những bài hát cũ trước đây của tôi. Mà bài hát lần này tôi viết hoàn toàn là dành riêng cho Lâm Dữu.”

Dưới khán đài mọi người lại òa lên, Lâm Dữu ngồi nghiêm chỉnh, không dám nhìn ánh mắt của những người bên dưới. Trong lòng cô thầm kinh hãi, nếu Trì Uyên còn nói tiếp thì cái mạng nhỏ này của cô cũng bay luôn mất.

Nhưng Từ Văn Khang cố tình không bỏ qua, anh ấy hỏi tiếp: “Cho nên linh cảm là đến từ chính Lâm Dữu sao?”

“Đúng vậy.” Trì Uyên đáp vô cùng dứt khoát.

“Lâm Dữu, bạn cảm thấy bài hát này có phong cách như thế nào?”

Thấy Từ Văn Khang lại đặt câu hỏi cho mình, Lâm Dữu ngẩn ra, sau đó nói: “Rất ngọt ngào, có thể khiến người ta cảm nhận được hơi thở mùa xuân, một bài hát rất ngọt ngào.”

“Cho nên trong mắt Trì Uyên, Lâm Dữu chính là kiểu con gái ngọt ngào khiến anh cảm nhận được hơi thở thanh xuân sao?” Từ Văn Khang cong mắt, vẻ mặt gian xảo nói.

Lâm Dữu nghe âm thanh kháng nghị bên dưới mới biết được mình lại nhảy vào cái hố mà Từ Văn Khang đào sẵn rồi...

Đầu tiên Trì Uyên nhìn lướt qua Từ Văn Khang, sau đó mới mỉm cười nhìn về phía Lâm Dữu: “Nếu tôi nói không phải thì chắc chắn là nói dối rồi.”

Lời này vô cùng rõ ràng rành mạch, chính là đang gián tiếp thừa nhận câu nói kia.

Trong lòng Lâm Dữu không ngừng giật thót, ánh mắt người bên cạnh quá nóng bỏng, khiến tai cô đỏ bừng.

Nhưng cô chỉ có thể mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cố tỏ ra bình tĩnh.

Cũng may màn phỏng vấn sau đó không tiếp tục lệch khỏi quỹ đạo, mà Từ Văn Khang không đào hố cô nữa, chẳng qua Lâm Dữu vẫn luôn đề phòng. Cô cảm thấy phỏng vấn còn mệt hơn cả lúc ca hát nữa.

***

Trước khi kết thúc chương trình, Trì Uyên và Lâm Dữu song ca lại bài “Promise” một lần nữa, khác với bầu không khí ngọt ngào lúc nãy, lần này có nhiều hơn một phần hương vị triền miên.

Trì Uyên nghe theo lời góp ý của Lâm Dữu, cũng hát thêm một đoạn ngẫu hứng cuối cùng, khiến loại triền miên này kéo dài tới tận khi kết thúc.

Sau khi fans rời khỏi trường quay, chuyện đầu tiên làm chính là đăng lên Weibo, tuy rằng tổ tiết mục nghiêm cấm quay phim chụp ảnh ghi âm nhưng cũng không cản được có fans lớn mật đăng tên bài hát và một phần lời bài hát đăng trên Weibo.

Diễn đàn về Lâm Dữu cũng bắt đầu trở nên sôi nổi.

Tiểu Dữu ngọt ngào là của A Điềm: Tôi là người đến hiện trường đây!!! Tiểu Dữu hôm nay siêu xinh siêu đẹp, đầu đội mũ đính nơ hồng nhạt xinh xỉu, hu hu hu. Bài hát tên là “Promise”, mọi người tuyệt đối không thể tin được đâu, lời bài này hát là Tiểu Dữu tự viết đó, hơn nữa còn là viết cho chúng ta, hu hu hu!!! Điều quan trọng nhất chính là Tiểu Dữu hát siêu ngọt ngào, sau này ai còn nói Tiểu Dữu hát khó nghe nữa tôi sống chết với tên đó luôn!!!

— Đã đến trường quay rồi, mọi người hãy cùng chờ đón đi. Tiểu Dữu sẽ làm mọi người kinh ngạc, vả mặt bôm bốp những người kia!

— Trước kia vẫn luôn lo lắng chuyện ca hát của Tiểu Dữu, giờ thì tôi yên tâm rồi.

— Không ngờ lại là viết cho tui, tui xúc động muốn rơi lệ rồi!

— Ước gì thời gian trôi nhanh hơn, không thể chờ đợi được muốn xem thần tiên Lâm Dữu của chúng ta!

Diễn đàn của Lâm Dữu tràn ngập bầu không khí sôi động, cùng vui mừng. Còn diễn đàn của Trì Uyên thì toàn bộ đều là bùng nổ và không thể tin nổi.

— Trong tình huống đó, Trì thần chỉ có thể trả lời như vậy, chắc chắn không thể nổi giận trên sân khấu được, dù sao tôi cũng không tin.

— Lấy cảm hứng từ Lâm Dữu ư, tôi không tin!

— Chờ chương trình phát sóng là biết, cãi nhau trên diễn đàn của Trì Thần thế này khó coi quá!

***

Lâm Dữu và Từ Văn Khang chào nhau xong, cũng đã cảm ơn đạo diễn và mọi người, sau đó mới quay về phòng nghỉ. Còn chương trình quay cũng kết thúc tại đây.

Dương Đan vẫn ở ngoài trò chuyện với đạo diễn, Lâm Dữu dựa vào lưng ghế và nhắm mắt lại. Từ lúc đầu không muốn tham gia chương trình này đến bây giờ trong lòng cô cảm thấy trống rỗng.

Có lẽ vì Trì Uyên là người duy nhất chăm sóc cô như vậy kể từ khi cô bước chân vào giới giải trí, khiến cô có cảm giác như có chỗ dựa vậy, nhưng giờ chỗ dựa đó sắp biến mất.

Lâm Dữu thở dài, xua đi những suy nghĩ rối ren trong đầu.

Dương Đan đi vào từ bên ngoài, cười nói: “Chương trình này cũng coi là kết thúc trọn vẹn, lần này em tham gia là đúng rồi đấy, còn thu hút không ít fan mới nữa, có thể sẽ lật ngược cái nhìn xấu của một số người khi em xuất hiện trên sân khấu.”

Lâm Dữu khẽ vâng một tiếng.

Dương Đan không nhận ra tâm tư của cô, còn nói thêm: “Chị còn nghe nói chương trình vũ đạo kia cũng chính thức bắt đầu ghi hình rồi, em cũng nên chuẩn bị dần cho cuộc thi đi.”

“Em sẽ chuẩn bị thật tốt.” Lâm Dữu nghĩ đến chương trình vũ đạo thì tinh thần lại hồi phục.

“Em muốn tham gia chương trình thi đấu vũ đạo sao?” Ngoài cửa vang lên một giọng nam mang theo một tia kinh ngạc.

Thấy là Trì Uyên, trong lòng Lâm Dữu vừa vui vừa bất ngờ: “Không phải đã ghi hình xong rồi sao ạ?”

Trì Uyên cười khẽ: “Cho nên tôi không thể tới gặp em sao?”