Mỗi Ngày Đều Rung Động

Chương 12: Chương 12 :




Trong tai nghe là giọng hát trầm ấm của nam ca sĩ, mấy ngày nay Lâm Dữu chưa một lần tháo tai nghe ra, thậm chí ngủ cũng vẫn phát lặp lại bài hát này.

Tên bài hát đã được đặt ngay khi sửa lời, gọi là Promise. Khi Lâm Dữu nói ra cái tên này, Trì Uyên chỉ mỉm cười gật đầu, hoàn toàn không phản đối.

Thậm chí sau khi đặt tên xong, Lâm Dữu hỏi Trì Uyên có ý kiến gì không, anh vẫn chỉ mỉm cười nói tên rất hay, không cần đổi.

Lúc đó, đạo diễn và mọi người đứng sau đều lăn mắt đảo mắt, thể hiện sự khó chịu trong lòng.

Nhiếp Niệm Vũ đi vào nhà vệ sinh, thấy Lâm Dữu đeo tai nghe, ngân nga giai điệu không rõ, cũng chỉ biết vỗ nhẹ vai cô: “Mấy ngày nay ngủ cũng không tháo tai nghe ra, nghe cái gì mà say mê vậy?”

“Bài hát Trì Uyên sáng tác ấy, em sắp vào phòng thu rồi, không tập trước sợ lúc đó làm xấu mặt lắm.” Trả lời xong, Lâm Dữu lại tiếp tục ngân nga.

Nhiếp Niệm Vũ lắng nghe một lúc, rồi nói: “Phiên bản Trì Uyên tự thu âm à?”

Lâm Dữu gật đầu: “Đúng vậy, em cảm thấy Trì Uyên hoàn toàn khác chúng ta, không uổng là người đứng trên đỉnh thế giới giải trí này.”

Cô nhớ lại hình ảnh Trì Uyên đứng trong phòng thu, đeo tai nghe, tim đột nhiên đập nhanh hơn.

“Vì anh ấy và chúng ta thuộc hai thế giới khác nhau mà, tất nhiên khác rồi.” Nhiếp Niệm Vũ không để ý sự bất thường của Lâm Dữu, ngược lại còn cười đùa.

Lâm Dữu ngẫm nghĩ câu nói, rồi lẩm bẩm: “Có vẻ thật sự khác.”

“Nếu tập hát gặp chỗ nào khó khăn cứ hỏi chị.” Nhiếp Niệm Vũ dặn dò rồi rửa tay ra ngoài.

Giọng nam trầm ấm quyến rũ trong tai nghe như đang tâm sự không ngừng, Lâm Dữu dùng tay đấm đấm bên trái ngực, gần đây cô cứ thấy ngực nặng nề, như bị hỏng vậy.

***

Đoàn làm phim đã công khai số vé tham gia chương trình, chỉ có 500 suất, thông tin này vừa ra, fan cuồng nộ phản đối.

500 suất quá ít, phải biết rằng một buổi diễn của Trì Uyên cũng có hàng vạn người xem, 500 suất này không đủ nhét vào kẽ răng, tất nhiên không ai chịu, liên tục phản đối đoàn làm phim.

Cuối cùng, đoàn quyết định tăng thêm 500 suất nữa, dù sao vé vào cửa cũng sẽ quyên góp, càng nhiều suất, số tiền quyên góp càng lớn.

1000 vé bán hết chỉ trong 1 giây, thậm chí khiến trang web sập, kỹ thuật phải nhanh chóng khắc phục mới tránh sập hoàn toàn.

Lâm Dữu cũng đọc được tin này trên mạng, trong lòng chỉ biết cảm khái sức mạnh fan của Trì Uyên, rồi không khỏi thở dài, chớ phải ngày đó mình không có fan nào chứ.

Thời gian thu âm ghi hình nhanh chóng đến, sau khi được Nhiếp Niệm Vũ chỉ dẫn kỹ về hơi thở và phát âm, Lâm Dữu tin mình sẽ không làm xấu mặt lần này.

Nhưng vào phòng thu lạnh lẽo, Lâm Dữu đã bắt đầu toát mồ hôi, tim đập thình thịch, hoàn toàn mất bình tĩnh ban đầu.

“Đừng căng thẳng, coi hát như nói chuyện thôi, rất đơn giản mà.” Trì Uyên ngồi bên an ủi.

Nhưng Lâm Dữu cảm thấy chẳng đơn giản tí nào, trước đây trong nhóm cô chỉ hát vài câu, nháy mắt là xong.

Nhưng hôm nay khác, phần Trì Uyên chia cho cô chiếm tới 2/3 bài, nhiều lời đến nỗi gần bằng tổng số lời cô đã hát suốt bao năm qua.

“Thật sự cho em nhiều đến thế à?” Lâm Dữu vẫn còn nghi ngờ.

Mọi người xem chương trình, thậm chí mua vé vào cửa đều vì Trì Uyên mà, nếu nghe cô hát nhiều như vậy chắc chắn sẽ giận mất.

Trì Uyên mỉm cười gật đầu: “Bài hát này là sáng tác cho em, tất nhiên chỉ có em mới có thể hát.”

“Nhưng nếu hát không tốt...”

Trì Uyên cắt ngang cô: “Có tôi ở đây, em đừng lo, coi tôi như kỹ thuật viên âm thanh riêng của em đi.”

“Trời, kỹ thuật viên đắt đỏ thế này thì em mời không nổi đâu.” Lâm Dữu vội vàng lắc đầu.

Trì Uyên mỉm cười, rồi đứng dậy đẩy Lâm Dữu vào phòng thu: “Hát ở trình độ em tập luyện là được rồi.”

Thời gian thu âm của Lâm Dữu bị dời lại 1 tiếng, trong 1 tiếng đó Trì Uyên đưa ra nhiều ý kiến về cách cô hát, cũng giúp cô sửa sai hơi thở và phát âm. Phải nói, phương pháp của Trì Uyên rất hiệu quả, ít nhất Lâm Dữu cảm thấy hát bài này trôi chảy hơn nhiều.

Được Trì Uyên động viên, Lâm Dữu hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tự tin bước vào phòng thu.

Lời bài hát trên giấy trắng là lời cô đã luyện tập hàng trăm lần trong tuần qua, gần như có thể đọc thuộc lòng, cô ra dấu OK với Trì Uyên bên ngoài, rồi chính thức bắt đầu.

Thực ra, sự lo lắng của Lâm Dữu là thừa, cô biểu diễn rất tốt, mặc dù một hai câu giọng run nhẹ, nhưng tổng thể đã ổn.

Thu âm lại một lần nữa, lúc này Lâm Dữu dần bình tĩnh, giọng hát cũng không còn căng thẳng như trước.

Bản thân bài hát vốn nhịp điệu vui vẻ, kết hợp giọng hát trong trẻo của Lâm Dữu, giống như cô gái đang thì thầm tâm sự, những xúc cảm ngọt ngào rung động đều thể hiện qua lời bài hát và giọng hát.

Khác với phiên bản của Trì Uyên, phiên bản Lâm Dữu hát có thêm chút ngọt ngào.

***

Đoàn quay phim và mọi người gần như nín thở chờ Lâm Dữu thu âm xong, đồng thời cũng bất ngờ trước sự tiến bộ của cô.

Đây hoàn toàn không phải là người hay hát sai nhịp và nốt nhạc ban đầu, gặp được thầy dạy phù hợp với bài hát này đúng thật là may mắn.

Khâu Minh một mặt nghi ngờ: “Lâm Dữu hát hay mà, hoàn toàn khác với fan trên mạng nói, cũng không giống lúc hát bài của anh Trì, cô ấy không phải cố tình giấu tài chứ?”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lời Khâu Minh khiến đoàn phim đồng tình, thậm chí gật gù đồng ý.

Dương Đan vẫy tay: “Lâm Dữu thật sự không giấu tài đâu, tôi thấy là nhờ thầy Trì dạy giỏi.”

“Cũng phải, anh ấy kiên nhẫn quá mà.” Khâu Minh cười khẩy, nhưng anh ấy biết đó chỉ là vỏ bọc.

Lâm Dữu cũng đi ra từ phòng thu, Trì Uyên mỉm cười phát đoạn băng cô vừa thu: “Tôi nói rồi mà, không có vấn đề gì.”

Về giọng hát của mình, Lâm Dữu luôn nghĩ là tương đối khó nghe, không ngờ cũng có thể hát ngọt ngào như vậy.

“Là nhờ thầy dạy giỏi!” Lâm Dữu cảm thấy đây là công lao của Trì Uyên.

Trì Uyên cười nhẹ: “Giọng em vốn không tệ, bài hát này sẽ phát huy tối đa chất giọng của em.”

“Vậy là nhờ thầy Trì dạy giỏi rồi!” Lâm Dữu lại hết lời khen lần nữa.

Trì Uyên đặt phần anh hát vào bản nhạc, rồi nối với phần của Lâm Dữu, bài hát hoàn thiện.

Trì Uyên mở đầu bằng giọng trầm, rồi đến giọng ngọt của Lâm Dữu, không khí mùa xuân ập tới, ngọt ngào tới mức nổ tung và kích thích trái tim thiếu nữ.

“Bài hát ngọt ngào quá, hoàn toàn bất ngờ từ Trì Uyên. Anh ấy có hứng thú viết bài cho nhóm nhạc nữ không?” Dương Đan nghe mê mẩn rồi, thậm chí muốn Trì Uyên viết bài cho Citrine, chắc chắn sẽ hot.

Khâu Minh lắc đầu: “Chưa nói tới việc người thường không mua nổi bài hát của anh ấy, anh ấy có muốn hay không mới là chính.”

Giấc mộng của Dương Đan tan thành mây khói, không còn hi vọng nữa.

***

Kết thúc phiên quay phim hôm natf, đoàn phim thông báo hai người sẽ ghi hình biểu diễn sau 4 ngày nữa, bảo họ chuẩn bị kỹ.

Lâm Dữu nhờ Trì Uyên gửi cho mình bản thu mới của bài hát, chỉ còn 4 ngày, lại đứng trước rất nhiều khán giả, cô không thể chủ quan.

“Chúng ta chưa từng song ca bài này, cần luyện tập để có sự ăn ý. Em có muốn cùng tập với tôi không?” Trì Uyên cười hỏi.

Lâm Dữu suy nghĩ một chút, thấy lời Trì Uyên rất đúng, cần cùng thiết kế sân khấu, quả thực nên tập chung.

Cô những ngày này cũng rảnh nên gật đầu: “Em không vấn đề gì.”

Nghe vậy, đạo diễn vội tiến lại gần: “Hai người tập hát thì tôi cho quay phim quay lại làm tư liệu nhé, rất tốt.”

Trì Uyên lập tức nhíu mày.

Khâu Minh cười khì nói với đạo diễn: “Ý đạo diễn hay đấy, tôi sẽ liên lạc đạo diễn khi tập.”

Đạo diễn hài lòng ra về cùng mọi người, ánh mắt Trì Uyên như dao cắt về phía Khâu Minh.

Bên cạnh, Lâm Dữu không hề hay biết, ngước đôi mắt sáng long lanh nói: “Vậy đợi anh báo giờ tập nhé.”

Thấy Lâm Dữu đi cùng Dương Đan, giọng Trì Uyên có phần cảnh cáo vang lên: “Cậu ngày càng táo tợn rồi đấy.”

“Ha, không bằng anh, chuyên lừa các cô gái nhỏ.” Khâu Minh cười khẩy.

Nghe vậy sắc mặt Trì Uyên khẽ thay đổi: “Tốt nhất cậu đừng nói gì hết.”