Mỗi Ngày Đều Rung Động

Chương 11: Chương 11 :




Lâm Dữu cảm thấy ánh mắt của Trì Uyên quá tập trung và kiên định, cô không thể tránh né được, đành ngoan ngoãn lấy cuốn sổ tay ra từ trong ba lô.

Cuốn sổ tay có bìa xoắn ốc, màu hồng phấn bên ngoài, rất nữ tính.

Trì Uyên nhướng mày, tiếp nhận cuốn sổ tay. Màu hồng phấn lạc lõng trông không hợp với anh cho lắm, nhưng khi nằm trong tay anh, nó lại rất hài hòa. Anh lật mở cuốn sổ tay, vài trang đầu là nháp, mặc dù chỉ là nháp nhưng chữ viết vẫn rất gọn gàng, xinh xắn.

Lật sang trang tiếp theo là lời bài hát Lâm Dữu viết, nói là lời bài hát nhưng giống như lá thư cảm ơn gửi cho người hâm mộ hơn.

Lâm Dữu đứng đó nhìn Trì Uyên lật xem cuốn sổ tay, không dám nói lời nào, thậm chí còn cố ý làm chậm nhịp thở, giống như một học sinh đang chờ thầy giáo chấm bài vậy.

Trì Uyên mỉm cười, đưa ra đánh giá rất cao: “Viết hay lắm, rất có cảm xúc.”

Trong phòng thu có rất nhiều máy quay, nhưng muốn quay rõ chữ viết trong sổ tay thì hơi khó, lúc này chỉ có thể nhờ quay phim cầm máy quay tới gần.

Ai ngờ vừa khi quay phim ôm máy quay tới gần, Trì Uyên đã bốp một cái đóng sổ tay lại.

Người quay phim nhìn Trì Uyên với ánh mắt oán trách, quay cả lời bài hát cũng không được, chẳng lẽ chỉ mình anh được xem à.

“Hôm nay cứ sửa lời bài hát xong đi, tôi sẽ giúp em.” Trì Uyên nói với nụ cười.

Lâm Dữu hơi nghi ngờ, hỏi anh: “Em thật sự viết hay sao?”

“Em nghi ngờ tài năng của tôi à?” Trì Uyên hỏi lại.

Lâm Dữu vội vàng lắc đầu, cô sao dám nghi ngờ tài năng của Trì Uyên, chẳng phải sẽ bị mọi người chỉ trích sao.

Trì Uyên lấy bút và sổ tay từ phòng thu của mình, rồi ngồi xuống bàn dài: “Lời bài hát em viết hơi dài dòng, để anh chỉ em cách rút gọn nó.”

“Có thể phát lặp đi lặp lại bài hát này làm nhạc nền được không?” Lâm Dữu đưa ra yêu cầu: “Cảm giác như thế sẽ giúp em có nhiều cảm hứng hơn.”

Trì Uyên đứng dậy đi thiết lập, còn Lâm Dữu thì lấy lại cuốn sổ tay của mình. Trì Uyên bảo cô viết dài dòng nhưng cô nhìn từng câu đều không nỡ cắt bỏ, đành gục xuống bàn thở dài.

“Ngồi thẳng lưng lên, cúi gục trên bàn viết chữ sẽ không tốt cho mắt đâu.” Giọng Trì Uyên hơi nghiêm khắc vang lên.

Lâm Dữu như con mèo bị giật mình, lập tức ngồi thẳng người, có lẽ quá ngoan nên các nhân viên trong đoàn làm phim cũng cười khúc khích.

Tiếng cười nhỏ nhưng Lâm Dữu nghe rõ mồn một, đôi tai nóng ran, xấu hổ cúi đầu xuống.

Đồng thời trong lòng hối hận tại sao lại nghe lời Trì Uyên đến thế.

***

Tiếp theo một tiếng đồng hồ, Trì Uyên hướng dẫn Lâm Dữu cách sửa lời bài hát, cố gắng giữ nguyên phần lời Lâm Dữu đã viết và tinh chỉnh lại.

Bởi quá kiên nhẫn, thậm chí đạo diễn và các nhân viên trong đoàn phim cũng trợn mắt ngạc nhiên, họ thậm chí không còn nhớ đây là lần thứ mấy họ bất ngờ như vậy nữa.

Đây là lần đầu Dương Đan đi cùng Lâm Dữu tham gia chương trình, về Trì Uyên cô ấy chỉ nghe tên, biết anh rất khắt khe nổi tiếng trong giới.

Ban đầu quay phim, Dương Đan cũng hỏi riêng Lâm Dữu xem cô có bị mắng, có mệt không.

Lúc đó câu trả lời nhận được khiến Dương Đan vẫn chưa tin, nhưng hôm nay nhìn thấy, phải tin rồi, thậm chí còn bất ngờ hơn Lâm Dữu nói nữa.

“Đây thực sự là Trì Uyên sao?” Dương Đan kinh ngạc.

Khâu Minh đứng bên cạnh, vẻ mặt quen thuộc: “Mặc dù thực sự rất đáng sợ, nhưng đúng là Trì Uyên thật đấy.”

Khi chương trình phát sóng, Khâu Minh không chỉ nhận được một tin nhắn và cuộc gọi, tất cả đều hỏi liệu Trì Uyên có bị anh ấy đe dọa gì không, thậm chí cả Tổng giám đốc Chu cũng nghi ngờ.

Bị hỏi nhiều quá, Khâu Minh cũng bắt đầu hoài nghi, nhưng khi kết thúc lịch trình đưa Trì Uyên về nhà, anh mới biết Trì Uyên vẫn là Trì Uyên cũ.

Chỉ là đối tượng khác nhau, Trì Uyên mới thể hiện khác đi như vậy.

“Sao anh ấy lại tốt với Lâm Dữu đến thế chứ.” Nói câu đó ra, Dương Đan đột nhiên nảy ra một ý nghĩ không thể nào ở trong đầu, khiến bản thân cũng giật mình.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Khâu Minh nhún vai: “Anh ấy làm việc theo cảm hứng, tôi cũng không nắm bắt được anh ấy nghĩ thế nào.” Nhưng điều duy nhất anh ấy có thể khẳng định là Trì Uyên thực sự đặc biệt đối với Lâm Dữu.

***

Lâm Dữu dựa theo hướng dẫn của Trì Uyên, từng bước hoàn thiện lời bài hát. Nhìn thành quả, cô cảm thấy tâm trạng hoàn toàn khác.

Khi lời bài hát hoàn thành, Trì Uyên dẫn Lâm Dữu vào phòng thu, anh thu ngay một bản demo tại chỗ.

Thực ra sau lần thu đầu tiên, Lâm Dữu đã cảm thấy rất hoàn hảo rồi, nhưng Trì Uyên cầu toàn nên yêu cầu thu thêm một lần nữa.

Giai điệu bài hát không cao, Lâm Dữu hát không quá vất vả, lại dễ nhớ giai điệu nên không cần nhiều kỹ thuật, dễ hát hơn các bài trước rất nhiều.

Lâm Dữu tải phiên bản demo về để tập hát, cô cảm thấy lần này ít nhất sẽ không hát dở đến thế đâu.

Kết thúc quay phim, Lâm Dữu cảm ơn đoàn làm phim rồi quay lại cảm ơn Trì Uyên: “Cảm ơn anh, lần đầu em tham gia sáng tác lời bài hát đấy!”

“Chỉ cảm ơn bằng lời thôi à?” Trì Uyên cười hỏi.

Lâm Dữu giật mình, lời vội vàng thoát ra: “Vậy có rảnh anh cứ để em mời anh ăn cơm nhé.”

“Được.”

Trì Uyên đồng ý quá nhanh khiến Lâm Dữu sững người, cô tưởng anh sẽ từ chối, dù sao nam nữ nghệ sĩ cùng đi ăn tối không phải chuyện tốt, nếu bị chụp được ảnh thì xong đời.

Nghĩ vậy, Lâm Dữu âm thầm hối hận vì sự liều lĩnh của mình, cô không phải là người có thể thoải mái đi ăn nhà hàng đâu.

“Căn tin của công ty tôi nấu ăn ngon lắm, quay xong chúng ta cùng đi ăn nhé.” Trì Uyên nói với nụ cười nhẹ.

Lâm Dữu ngẩng lên, ngạc nhiên nhìn anh: “Vậy cũng coi như mời ăn à?”

Trì Uyên hạ mí mắt nhìn cô, khóe môi vẫn giữ nụ cười nhạt: “Tất nhiên là có, hay là em không muốn mời nữa?”

“Mời chứ, tất nhiên là mời!”

Nói xong, Dương Đan đã vẫy tay bảo cô mau rời đi, Lâm Dữu chào Trì Uyên rồi đi theo Dương Đan.

Khâu Minh từ xa đi tới, nhìn Trì Uyên với vẻ khinh bỉ: “Anh là kiểu người chuyên đi lừa các cô gái nhỏ à.”

Trì Uyên lạnh lùng nói: “Có vẻ như cậu không cần lương nữa rồi.”

Khâu Minh: “...”

***

Lại đến giờ phát sóng chương trình, cách giờ phát sóng 10 phút, ứng dụng xem phim đã có rất nhiều người vào xem khiến toàn bộ ứng dụng bị giật lag. Nhưng khi thấy đoàn làm phim cố ý để cặp Trì Uyên - Lâm Dữu ở cuối, lượng người xem giảm mạnh, nhiều người chửi rủa rồi bỏ đi.

Lâm Dữu cũng ngồi chờ đúng giờ trước màn hình máy tính bảng, chờ phần của mình xuất hiện.

Cuối cùng sau nửa tiếng chờ đợi, phần của Lâm Dữu và Trì Uyên mới lên hình.

— –Không muốn ôn bài, chỉ muốn xem tiếp diễn biến...

— –Cuối cùng cũng đợi được cả hai xuất hiện, tôi ở đây chờ nãy giờ!

Lâm Dữu cũng hồi hộp, vì sắp tới phần cô hát, cô thậm chí không biết đạo diễn sẽ cắt dựng thế nào, không phải lặp đi lặp lại chỗ cô hát sai 3 lần chứ...

“Em hát bài đó thế nào rồi?” Nhiếp Niệm Vũ cũng lo lắng hỏi.

Lâm Dữu ôm đầu gối, vẻ mặt bất lực nói: “Chắc cũng như các chị tưởng tượng thôi.”

Giản Điềm lập tức lẩm bẩm: “Xong đời rồi.”

Trái với suy nghĩ của Lâm Dữu, đoàn làm phim cắt dựng rất nhẹ nhàng, không lặp lại chỗ hát sai, cũng không để nguyên phần cô hát.

Thậm chí còn đánh lời bình: Nghe hát làm gì, chúng ta cứ thưởng thức khuôn mặt đẹp natf là được rồi.

— –Cuối cùng ai đã cho Lâm Dữu can đảm chọn bài Gravity thế nhỉ?

— –Hát dở quá, đoàn làm phim giữ thể diện cho cô ấy thật đáng nể, Lâm Dữu lên chương trình này có người nâng đỡ đằng sau à?

— –Bài hát của thần Trì bị hủy hoại mất rồi...

Lúc này, phần quay phim phỏng vấn hậu trường được công bố, Lâm Dữu cũng nói ra lý do mình chọn bài hát này, là vì hát dở nên cố ý chọn bài khó.

— –Ừm... cô đã nói hết rồi, chúng tôi còn nói gì bây giờ?

— –Thật là một cô bé xảo quyệt, cô nghĩ nói mình hát dở thì chúng tôi sẽ không chửi nữa à?

— –Tôi đã chuẩn bị sẵn dưa hấu chờ anh Trì mở miệng mắng người rồi!

Nhưng sau đó phản ứng của Trì Uyên không như dân mạng tưởng tượng, kết quả là một loạt dấu hỏi bay qua màn hình.

— –??? Cảnh tượng mà tôi mong đợi đâu rồi?

— –Không mắng người gì cả, không khoa học chút nào

— –Trì Uyên đang khen Lâm Dữu à, tôi có nghe nhầm không?

Phần của Trì Uyên và Lâm Dữu kéo dài hơn 40 phút, không có không khí căng thẳng mà fan hâm mộ mong đợi, thậm chí Trì Uyên không thay đổi sắc mặt, xem xong ai nấy đều rơi vào hoài nghi...

Đoàn làm phim đã sẵn sàng tiếp lại các câu hỏi của fan, các trang mạng xã hội nhanh chóng đăng tải đoạn Lâm Dữu hát và phản ứng của Trì Uyên lên top tìm kiếm, bình luận phẫn nộ yêu cầu đoàn phim đăng đoạn Trì Uyên mắng người.

Không lâu sau, tài khoản chính thức của chương trình mới đăng tải video cắt ghép hai người và thêm dòng chú thích: Không có đoạn mắng người nào cả, chúng tôi trình chiếu chân thực nhất hiện trường.

— – Thay đổi rồi, người đàn ông này đã thay đổi...

— – Anh ấy chỉ lịch sự thôi, khuyên một số fan đừng nghĩ nhiều.

— – Bài hát yêu thích bị hát thành thế mà không giận, anh ấy thật độ lượng, trái ngược hẳn với người kia.

“Tôi không ngờ cậu tham gia một chương trình mà thay đổi lớn đến thế.” Trong văn phòng, một người đàn ông đẹp trai cười nhạt nhìn anh.

Trì Uyên ngồi trên ghế sofa chơi cờ vua, đối với lời châm chọc của người đàn ông vẫn bình thản: “Tôi thích thế.”