Đầu giây bên kia chưa bắt máy, tưởng chừng như sẽ không nghe máy nhưng đến giây cuối thì máy đã được kết nối 'Alo'. Số của anh chỉ có những người bạn, đối tác quan trọng hoặc gia đình mới biết nhưng người gọi là số lạ nên anh có chút chần chừ. Nghe được giọng anh không đoán được đang vui hay buồn nên cô lập tức lên tiếng:
- Anh Thiên, nhận ra em không em là Linh Linh nè.
Anh có chút sửng sốt, hai người đã rất nhiều năm rồi không có liên lạc mà lúc anh đi du học đó cô cũng chỉ mới mười lăm ttuổ, tới bây giờ cũng đã hơn bốn năm. Bây giờ anh đã hai mươi hai tuổi và cô mười chín tuổi, bây giờ cô tìm anh liệu gặp chuyện nhờ anh giúp nữa không, anh đáp lại cô một giọng nhẹ như đang an ủi cô vậy:
- Linh Linh, là em thật sao, bây giờ em ở đâu, nếu có rảnh không chúng ta gặp mặt nhé.
Giọng anh ban đầu có chút sửng sốt nhưng ngay sau đó lập tức vui mừng, cô cũng nhận ra anh rất vui nên nói ngay địa chỉ:
- Em, em đang ở dưới bãi xe của công ty anh, nếu anh không bận vậy chúng ta gặp mặt.
- Được, bây giờ em vào sảnh đi, anh xuống đón em.
Anh không quan tâm cô sao mà biết anh về nước để mở công ty còn tới tận nơi mới gọi cho anh. Trợ lý anh đang mở cửa bước vào định nói cuộc họp đã chuẩn bị xong, tới nói anh đến để bắt đầu, nhưng lại nghe anh nói:
- Trong ngày hôm nay, tất cả việc đều lùi lại vào hôm khác hoặc cái nào bỏ được thì bỏ, bây giờ tôi bận đón người.
- Xếp nhưng cuộc họp chuẩn bị bắt đầu rồi
- Không nghe tôi nói sao, dời lại hôm khác hoặc hủy bỏ
- Vâng, được tôi lập tức đi sắp xếp.
Anh cầm lấy áo khoác, đi ra khỏi phòng với khuôn mặt ngơ ngác của trợ lý. Làm trợ lý cho từ trước giờ chưa thấy anh như thế bao giờ, mà tò mò hơn hết là vị cao nhân nào khiến anh vội vã đi đón thể chẳng lẽ người thương. Tò mò thì tò mò nhưng anh vẫn đi thông báo với mọi người dời lịch cuộc họp.
Cuộc họp bị dời đáng lẽ giám đốc và nhân viên sẽ bảo anh bỏ bê công việc nhưng họ lại mừng hơn là chỉ trích anh vì mỗi cuộc họp với anh như ngồi trên đống mìn, nó có thể nổ bất cứ lúc nào nên công ty mới có thể thành công như bây giờ trong thời ngắn như thế.
Theo lời anh bảo, cô bước vào sảnh công ty, nhân viên công ty xung quanh đều trầm trồ bởi vẻ xinh đẹp và quý phái đến từ cô. Với trên người bộ váy ôm body lại càng tôn nên vẻ đẹp của cô hơn. Mấy cô lễ tân thấy cô đi về phía mình thì niềm nở chào đón trừ một người. Cô hỏi vị lễ tân đầu tiên:
- Xin hỏi Tín tổng các cô có ở đây không.
Mặc dù mê đẹp nhưng cô lễ tân này rất làm trò trách nhiệm hỏi lại cô:
- Vậy xin hỏi cô có lịch hẹn với Tín tổng chúng tôi không ạ.
- Không có, các cô không thông báo lên trên được sao.
- Không có mà đòi gặp Tín tổng của chúng tôi hả, chúng tôi ở đây gặp nhiều loại người như cô rồi
Đây là cô nàng không thèm chào cô lúc nãy bây giờ còn lườm cô tỏ vẻ chán ghét, cô nàng lúc nãy cô hỏi thấy thế lập tức nói:
- Tuệ Tinh, cô đừng nói như thế, đây là khách hàng cô không được nói như vậy đâu, lỡ như bị quản lí nghe được thì cô bị đuổi đấy
Thi Sa nói với cô nàng Tuệ Tinh sau quay lại nói với cô:
- Xin lỗi quý khách, quý khách không có lịch hẹn với Tín tổng thì không gặp được ạ.
Cô chưa trả lời nhưng cô nàng Tuệ Tinh đó lại chen ngang với giọng khinh bỉ:
- Thi Sa à, cô cần gì phải tiếp đón những người như thế chứ, cô cũng không cần đe dọa tôi đâu, hiện tại công ty đang họp nội bộ không có ai rảnh ở đây mà dọa tôi đâu.
Cô nhịn không nổi nữa quay sang hỏi cô nàng Thi Sa kia:
- Vậy tôi ngồi ở sofa kia đợi được không.
- Được, chỉ cần quý khách không nên đi lung tung là được ạ.
Cô xoay người bước lại sofa, vừa ngồi xuống thì nghe được cô Tuệ Tinh lại nói lớn cho cô nghe được:
- Nhìn xem ăn mặc thì nhìn sang lắm ai dè cũng muốn như bao tiểu thư quyền quý tới quen với chủ tịch ư, cô ta là một người nhà quê nhưng muốn sĩ diện ấy mà, giả vờ quen biết với Tín tổng để một bước vào hào môn ấy mà đáng tiếc, cô là kẻ tiện nhân nên không ai muốn quen biết
Thi Sa bên cạnh có níu tay cô lại nhắc nhở nhưng lời cô ta nói quá tô nên những nhân viên đi qua cũng đầu lại nhìn vừa định chỉ trỏ cô nhưng lại nghe tiếng thang máy.