Là thang máy dành riêng cho chủ tịch, cửa vừa mở ra thân hình vừa cao ráo vừa đẹp trai kia bước ra khiến mọi người lại im bặt lời định nói. Thấy anh, hai cô lễ tân đó bước ra khỏi quầy không khỏi nhìn anh từng bước lại gần cô.
Anh vừa đi tới bên cạnh sofa, người trên sofa thấy anh thì đứng dậy còn anh lại khiến cho mọi người trợn mắt khi anh tới đó lại còn ôm cô. Trời ạ, đây có phải tổng tài mặt lạnh cấm dục của họ không, mặc dù anh không cười nhưng nét mặt cho thấy rõ là dịu dàng, ân cần với cô nàng này nha.
Lần nữa cửa thang máy mở ra, là trợ lý của anh và một số vị giám đốc bước ra. Họ cũng bất ngờ về hành động của anh và có một câu hỏi rất muốn nói ' Có ai nói cho tôi biết chuyện gì xảy ra với chủ tịch chúng tôi không'
Anh ôm cô và gọi tên cô rất nhẹ nhàng như thủ thỉ bên tại cô:
- Linh Linh là em sao
- Vâng.
- Sao biết anh ở đây mà tìm thế
- Em tới tìm anh là có chuyện, chúng ta đi nơi khác nói chuyện đi.
- Được, vậy lên văn phòng anh.
- Vâng
Anh đang cùng cô đi ngang hàng nhưng chợt cô dừng lại làm anh cũng ngừng lại làm anh dừng lại định hỏi cô việc gì lại thấy cô bước tới nơi hai cô lễ tân đang đứng. Tuệ Tinh thấy cô bước tới mới thấy sợ, lùi lại đứng sau Thi Sa.
Thi Sa thấy cô vậy muốn nói giúp nhưng nhận được ánh mắt sát khí từ chủ tịch lập tức tránh sang một bên. Xung quanh cũng đã tránh xa khu vực đó, Tuệ Tinh mất người dựa, đứng một mình đó còn chưa kịp nói xin lỗi.'Chát', cô choáng váng nhìn Cao Linh với ánh mắt không ngờ cô sẽ đánh người còn đánh trước mặt chủ tịch. Cao Linh đánh xong cô nhìn cô và lập tức nói:
- Một cái tát cho cô nhớ rõ tôi không phải nhà quê, cũng không phải kẻ tiện nhân.
Nói xong, 'chát' một cái tát nữa giáng xuống mặt của Tuệ Tinh:
- Còn cái tát tôi dạy cô cách làm người, không phải lúc nào mở mồm ra cũng là nói bậy.
Hai cái tất của cô rất mạnh, gần như hết sức của cô vậy. Tín Thiên thấy cô đánh người là cười thầm trong lòng mà chỉ biết lắc đầu 'tính tình vẫn cô như trước'. Tát xong hai cái cô quay lưng đi tới bên Tín Thiên và đi lên văn phòng. Mà cô không ngờ hai cái tát đó làm cho Tín Thiên tăng thêm hảo cảm với mình.
Bước vào văn phòng anh, cô ngồi xuống ghế sofa, còn anh ra ngoài bảo trợ lý cầm túi chườm đá đến. Lần nữa anh quay vào thì trên tay đã có túi chườm đá, đi đến bên cạnh cô ngồi xuống rồi đưa tay cầm tay cô đánh lên và đắp lên cho cô, thấy anh không nói gì cô mở lời trước:
- Anh Thiên, em
Nói chưa xong, anh đã nói chen vào lời cô định nói và hỏi cô rất nhiều chuyện như làm sao biết anh ở đây, còn tới nơi mới tìm anh. Cuối cùng cô nói với lý do tới đây và muốn anh giúp về chuyện hợp đồng. Mặc dù anh đã đồng ý nhưng cô cũng đã đồng ý với anh có chuyện gì cũng phải báo cho anh không có anh thấy có lỗi với cô. Hai bên vui vẻ đồng ý xong, anh đột nhiên nói:
- Em thay đổi rồi.
Nghe câu này của Tín Thiên lại làm cho cô nhớ tới kí ức nguyên chủ. Số lần hai người gặp nhau được gọi là ít của ít nhưng hai người đều muốn tìm đối phương là ai. Cao Linh cũng lập tức mỉm cười:
- Đúng, em đã thay đổi, không còn là Linh Linh nhỏ bé luôn đi sau đuôi anh như xưa nữa. Mà em là Lý Cao Linh cao cao tại thượng của Lý Thị.
- Em nói gì, em là Lý Cao Linh của gia tộc Lý gia kia ư.
- Sao, anh không tin à.
- Không phải không tin mà là không ngờ thực sự là em.
- Hả, ý anh là sao
Tới đây, anh mới nói cho cô biết, trước lúc cô sinh ra đang nằm trong bụng mẹ anh còn chơi đùa cùng với mẹ cô bởi mẹ cô và mẹ anh là bạn thân. Vì thế khi cô chưa sinh ra thì anh đã bên cạnh cô một thời gian sau đó anh cùng gia đình đi nơi khác lập nghiệp.
Trước đó gia đình cô và gia đình anh còn chút nữa đã đính hôn từ trong bụng mẹ cho cô nhưng nhờ có ba anh nói hôn nhân nên do bọn trẻ định đoạt bây giờ cũng không phải thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nữa mới không có hôn ước cho cô và anh.
Hiện tại hai bên gia đình vẫn giữ liên lạc và hợp tác nhưng bên gia đình cô vẫn không tiết lộ một chút về cô hay đính hôn cho cô nên anh không còn gặp được cô nữa. Ai ngờ lúc gặp cô lần nữa lại là mười năm sau mà lúc đó không nhận ra mà làm hàng xóm suốt năm năm liền mà không biết.