Mợ Mận

Chương 67






Thôn Hoài, nhà ông Tũn!

– Chị cả vô lý quá rồi đấy, chị không cần phá hủy quy củ trong nhà.

– Cô nói tôi vô lý thế cô nhìn xem cô minh lẽ bao nhiêu? Làm lẽ mà như bà cả? Tôi nhịn cô mấy mươi năm rồi giờ hết chịu nổi được nữa. Tôi chỉ muốn cô ra ngoài ở, nhà này không tới mức khắt khe với vợ lẽ, cô dù sao cũng sinh con đẻ cái có trai có gái cho nhà họ Nguyễn này tôi làm chị cả dám nói chưa từng nói ngoa cho cô điều gì. Giờ này các con lớn cả rồi mới muốn chúng nó ra riêng mới nói cô ra miếng đất kia dựng nhà ở.

Bà Quý nói có nhẽ bà Chế chẳng thua mà cãi:

– Chị nói thì hay mà sao chị không nói cho thằng Hoàng ra riêng? Một mình nó giờ 4 người vợ. Cái Mận làm cả mà con nhà gia giáo em không nói tới, cái Ngọc theo cái Mận cũng coi biết tới nhưng hai người kia trong nhà chỉ ăn nhác làm. Biết nhà ta làm phú ông nhưng nhiều miệng thầy nó cũng chưa kịp kiếm ra, em không phải không muốn ra riêng mà giờ thằng Tân, cái Huệ nó sắp lấy vợ gả chồng đùng cái ra riêng dân làng họ nhìn ra nhìn vào họ nói nhà ta thế nào hả? Chị chỉ biết con chị còn con em nó cũng gọi chị là mẹ, nó cũng là con thầy nó…..

Bà Chế khóc nấc lên ngồi bệt trên ghế quệt ngang dòng lệ nói tiếp:

– Em biết chị không thích em vì thầy nó hay đi gian nhỏ nhưng chúng ta đã từng này tuổi mà sớm tối cãi nhau không vẻ vang gì. Chị nói chị nhịn? Chẳng lẽ chị không thấy em cũng nhịn sao? Chị nói chị không làm cái gì quá đáng nhưng chị xem bao lâu nay chị ngoài mặt thì em Hai, trong lòng chị chửi thầm em bao nhiêu chính tâm chị biết. Con trai em nó là con thứ nó cũng làm như thằng Hoàng nhưng nó dám vô lý như thằng Hoàng hay không? Nó mà làm gì sai chị không đay nghiến em vậy trời ngả bóng rồi. Em thừa biết vì con trai chị nên lần này chị vô cớ lấy em ra để gây chuyện. Dù sao ở chung bao năm em không chấp!!

– Cô biết vậy sao không dọn ra ngoài miếng đất kia đi.

– Em sao phải đi, muốn đi cũng phải con trai con gái em yên bề sau đã. Chị giỏi chị nói thầy nó, còn nếu không đi tộc biểu thưa chuyện ! Trưởng thôn thì không cần đi đâu, em ở trong thôn bao năm họ biết, nói trắng ra là chị sợ, thằng Hoàng sợ cái Mận nó hòa ly đi!

– Cô …. Cô cút về gian của mình đi, phận làm lẽ không được lên nhà trên.

Bà Chế không giận ngược lại cười:

– Vâng chị cả dạy bảo chí phải em đây xin nghe.

Bà Chế xoay người đi về gian, bà cả Quý nhìn bóng lưng bà ta tức giận hất đổ tất cả đồ trên bàn xuống đổ vỡ loảng xoảng.

Trong nhà người làm nghe thấy chỉ biết tránh xa, ai không có việc cũng kiếm việc làm, tâm niệm chỉ nghĩ tránh xa hai bà để không bị chửi oan.

Phải nói bà cả hơn chục năm nay không phải tay lấm chân bùn làm lụng, nhìn bề ngoài bà ta chỉ nghĩ hơn 30 mươi có thừa ai nghĩ đã tuổi đầu 4 đâu?

Bà Chế làm lẽ được lòng ông Tẫn chỉ phải ẩn nhẫn còn lại bà cả có gì bà ta có nấy nhìn ra nhìn vào bà Chế trẻ hơn bà cả.

Sáng sớm cô cậu vừa đi hai bà nghẹn mấy ngày giờ bùng nổ không ai cản, trong nhà không ai kinh chỉ kinh cô con dâu cả tên Mận.

Bề ngoài lạnh như đá không lời ra tiếng vào ấy mà cứ mẹ cả hay mẹ hai tới tố khổ đều cụp đuôi đi về không ngày hẹn tới xin con dâu ý kiến nữa.

Rần rần cả nhà ai không biết hai mẹ sợ con dâu….

Bà cả sợ con dâu nổi cáu chạy đi quan huỵen cùng con trai bà hòa ly, lúc đấy thiệt là con bà.

Bà Hai thì kinh con trai. Mỗi lần nhìn con trai không ưng thuận nhìn mình bà lại áy náy thế là lựa chọn im lặng chờ con dâu đi huyện rồi tính toán sau.

Ngay cả mợ hai Ngọc còn choáng váng vì cảnh tượng khi sáng quá chói mắt, chị cả vừa đi khỏi được mấy cái canh giờ ở nhà um xùm đến thầy chồng chạy đi xưởng gạo kêu hôm nay không về, cậu Tân nói đi giao gạo vài ngày mới về……

Ngay cả cái Huệ cũng nói về nhà cậu chơi vài hôm, chị cả Vân cũng kéo con trai nói đi huyện thành giúp cậu Hoàng bán đồ thêu….. Du rú ở nhà như Vân còn ôm con chạy lấy người là hiểu.

Ngọc khó xử hỏi con Duyên, con Duyên cười ngoác mồm nói:

– Chị không biết nghĩ cách nà chạy sao? Trong nhà giờ chỉ còn có hai bà vợ lẽ kia với hai chúng ta, việc làm đồng có vú coi, thằng Đậu cũng chạy theo cậu Tân rồi giờ em đi về bên kia chị tính thế nào chứ em không dám ở lại nghe chửi nhau đâu…

Ngọc rầu rĩ nói:

– Biết đi đâu được đây, hôm nay cậu lên huyện lo vài thứ ngày mốt cậu cùng chị cả xuôi kinh rồi.

– Thì nghĩ cách đi, đến ông còn chạy lấy người chị ngồi ở nhà để cho hai người kia lọt chỗ bắt đầu lên mặt.

– Thật là …. Cái nhà này!!!

– Nhà này nó đã hãm sâu chỉ là chưa bùng nổ thôi.

Ngọc đồng tình gật đầu:

– Vẫn là chị cả có cách, thời gian trước hai mẹ cãi nhau cũng không có quá như hôm nay, mẹ hai có vẻ trước còn nhẫn ấy hôm nay là bùng luôn rồi.

Con Duyên ra vẻ bà cụ non tấm tắc nói:

– Mợ bữa trước là nói bà cả thôi chứ mợ không có ý gì, do bà cả sợ mợ về nhà mẹ đẻ mới vậy giờ mợ đi rồi bà cần gì nhẫn nữa….

– Khiếp thật, vợ lẽ vợ cả chửi nhau đúng là…..

Con Duyên khinh thường nói:

– Chị không nhớ hồi đầu chị cũng chửi nhau với mợ sao?

Ngọc lườm nó:

– Chửi mà chị Mận có tiếp tao đâu, nghĩ lại đúng là nghẹn, tao số thế nào lại đi gặp chị ấy chứ.

– Tại chị không tâm cơ thôi chứ hai người kia không thấy mợ cũng nói lại đấy thôi.

– Nói mà ít, nhìn hai mẹ đi, khí thế đến nhà bụi mù, tao tính từ hôm tới giờ mẹ cả ném hết mấy chục bát, mẹ hai ném kém có vài cái. Tấm tắc nếu nhà ta không phải phú ông khéo giờ tiền mua bát thôi đã đủ nghèo bột sắn không có ăn ấy nhỉ?

– Rõ ràng còn hỏi ngớ, nói thật ông bà bên kia cả năm không tiếng động luôn ấy, em đi theo mợ từ nhỏ biết nhiều, mợ lạnh nhạt là từ khi bị cậu Hoàng đính ước còn trước kia mợ hay cười lắm.

Ngọc nghe mùi ngon gảy tay mắt sáng tò mò:

– Hôm nay chị cả đi rồi mày nói tao nghe chút đi, chuyện hai mẹ tính sau.

Con Duyên ghét bỏ tính bà tám của Ngọc nó hất hàm kêu:

– Gớm mợ Ngọc cũng nhiều chuyện quá đấy….

Ngọc cười híp cả mắt vắt chéo chân tự tin nói:

– Cả ngày không việc kiếm câu chuyện tán gẫu cũng hay.

– Xuy!!! Hay quá!!!

Con Duyên cười mỉa cái sau cũng là nói tiếp:

– Nói chung mợ thay đổi quá nhiều, trước mợ đọc nhiều sách thánh hiền, nghe nhiều câu chuyện mà vẫn là sa ngã. Giờ nhìn như sóng êm lặng mợ suy nghĩ em không thể hiểu. Điều duy nhất em biết là mợ chắc chắn sẽ đẻ con nhưng có thể làm lành với cậu Hoàng hay không còn là điều khó nói.

Mợ thù dai lắm, trước gả cho cậu mợ tính trả thù cậu chứ yêu cái gì nên chị nói gì mợ không tiếp đó thôi. Còn sau là cậu quá đáng mợ mới nói ba người kia. Đừng nhìn mợ không nói gì mà khinh mợ đù đờ. Mợ thông minh, mợ chắc chắn sẽ không chỉ đứng sau lưng cậu đâu.

Ngọc suy tư một hồi như nghĩ ra chuyện gì đó bí mật cô ta cười to nói:

– Haha…. Nói đi nói lại, người âm nhất vẫn là người vô tình nhất. Cậu lợi dụng chúng tôi cuối cùng lại bị người bên gối lợi dụng lại. Nói thật Mận khôn khéo lợi dụng tới mức cậu không nhìn ra được mới hay.

Con Duyên đắc ý rạt rào nói:

– Tất nhiên, mợ ấy trước kia không như vậy nhưng khi nhìn ra cậu lợi dụng chị cùng mấy người kia mợ tương kế tự kế lợi dụng lại thôi. Lại nói cậu bị như vậy xứng đáng….

– Haha…..