Mợ Mận

Chương 61






Chuyện chẳng đâu vào đâu hai bên không ai nhịn ai, cuối cùng tan trong không khí ảm đạm, nhà cậu Phú một mảnh khó chịu nhà cậu Hoàng đêm tối vợ chồng Mận bắt đầu khắc khẩu.

– Em nói cho tôi biết tại sao hôm nay em không bênh chồng em?

Cậu Hoàng đứng trước giường vung tay múa vuốt chất vấn Mận, Mận lại thản nhiên ngồi trên ghế chải đầu làm lơ lời cậu.

Cậu Hoàng không nhận được câu trả lời của vợ, đầu óc cậu không nghĩ sâu xa cứ ba ba trách mắng cô.

” Có phải em còn tơ vương với nó không Mận?”

….

” Mồm em câm như hến thế?”

….

” Em khinh thường tôi thế cơ à? Em trả lời nhanh lên, tôi mà điên là em hiểu đấy.”

…..

” Mận!!!”

Mận mắt nhòe đi cất giọng nói:

– Cậu rốt cuộc muốn cái gì?

Cậu Hoàng phỗng người sau nói:

– Em biết còn hỏi!

Mận nhìn người chồng trước mặt, cô nhắm mắt cười:

– Thứ cậu muốn hiện tại em không cho được.

– Tại sao?

– Cái khế còn hiệu nghiệm chưa phải tới lúc.

– Em… Em ngay từ đầu là cố ý?

– Đúng, cậu như vậy em không có chút bản lĩnh vậy cả đời này chỉ là người vợ cho cậu muốn làm sao thì làm à?

– Em…..

Mận đi phía giường lạnh giọng nói:

– Cậu đừng được đà lấn tới, con người có lòng tự trọng, làm đàn bà cũng có kẻ này kẻ kia. Em không phải loại người thuận ý theo chồng mà không có chủ ý. Đất Việt chưa từng có người đàn bà vô dụng. Cậu ghen tuông cùng vừa phải thôi, đàn bà chúng em cũng có sức chịu đựng hữu hạn, cậu cứ thấy cái gì là nổi điên trách móc, rồi hỏi vậy? Chưa nói đến việc cậu ngay từ đầu sỉ nhục em, cậu chê em…. Cậu không biết bát nước hất đi làm sao trở về nguyên vẹn được à? Huống gì cậu sỉ nhục vợ, cậu chửi vợ kết tóc với cậu, cậu nói em không xứng…. Nếu đã không xứng vậy cậu đòi hỏi cái chuyện đó làm gì?

– Tôi!!!

– Cậu không cần giải thích gì nữa, một tháng cậu ghen tuông mấy lần? Từ chuyện nhỏ nhặt tới cái chuyện nó chẳng dính líu tới cậu cũng nói được. Hết tra cái này lại tra cái khác…. EM LÀ VỢ CẬU, KHÔNG PHẢI CON Ở CỦA CẬU!!!!

Giọng cô lạc đi, cậu Hoàng vẫn không cúi đầu, cậu nghe cô nói càng cương quyết nói:

– Tôi không coi em là con ở, tôi cũng không khinh em, nhưng em phải hiểu một điều ” Tôi là đàn ông!”. Em có thấy thằng nào lấy vợ về giống mèo nhìn miếng thịt treo trước mặt lại không được ăn như tôi không? Tôi có sĩ diện!!!

Mận cười lạnh:

– Cậu có sĩ diện? Cậu có nó thì sao phải cúi đầu ký giấy khế? Cậu có cái gọi là sĩ diện của đàn ông vậy cậu đã không đánh vợ, cậu không lôi đào về làm vợ…. Cậu cũng không dùng cách bỉ ổi để tạo con đường buôn bán rồi. Cậu càng nói em càng khinh cậu.

Mận được giáo dưỡng theo con nhà nho, cô không xưng ” Tôi ” với cậu là lẽ làm vợ tôn trọng cậu. Nói chuyện cũng giữ mực nhất định, nếu không phải có cái giáo dưỡng đè đầu có lẽ cô sẽ không nể nang gì chửi vào mặt cậu rồi.

– Em nghĩ tôi muốn vậy sao? Tôi đâu muốn….

– Cậu không muốn? Miệng nói xảo ngôn, tâm không thành thật.

– Em không cần quá đáng, tôi đang nhịn đấy.

Mận càng khinh thường cậu, môi nhấp nháy nói:

– Cậu đây là nhịn? Cậu đánh thiếu chết khiếp còn biết nhịn?

– Em thật không biết sợ là gì….

– Em biết sợ chứ… Con người ai không biết sợ! Chẳng hạn sợ chết, sợ nghiệp báo…..

– Em!!

Cậu Hoàng thật sự phát nghẹn trước mặt người vợ cả này. Cậu chưa dám tưởng có một ngày mình bị vợ nói đổ không há được miệng.

Cậu đang không biết nói thêm gì, Mận lại không dễ tha, cô giảo hoạt cười:

– Chỗ em không phục vụ được cậu, bên gian còn hai người vợ lẽ đang chờ cậu có thể đi.

Cậu Hoàng nén giận đi lại giường ngồi xuống bên cạnh mặt đen lấy lòng cô.

Cậu thừa nhận đọc sách thánh hiền nhiều, đọc những quyển ký sự ghi lại lịch sử của nước Đại Việt cậu rất bội phục nhiều người đàn bà anh dũng dám đi đánh giặc cầm quân.

Bội phục là vậy nhưng cậu trước giờ không nghĩ đến mình lấy phải một người vợ không sợ cái gì như Mận.

Đảo chồng không nói nổi là một chuyện như cơm bữa, nói kháy thầy mẹ chồng không một từ thô tục. Làm người chỉ biết thẹn mà im lặng.

Cậu biết quanh cô rất nhiều người thích, chỉ ngại cái hôn ước giữa cô với cậu mà không dám mời bà mối đi ngả lễ.

Cậu thật tâm chửi mình ngu khi lúc mới cưới cô còn bày trò thử lòng cô. Cuối cùng từng câu nói, từng hành động đấy khiến cậu luôn bị cô chửi xéo mà không dám nói.

Cậu nhận cậu sợ cô vợ này, cậu chỉ sợ nóng quá bức cô đường cùng cậu đây cũng không có cái gì tốt mà ăn.

– Em sao phải nói vậy với tôi, tôi đã nói sẽ học thầy bên đấy chỉ có mình em….

Cậu chưa nói hết Mận đã lên tiếng chặn ngang:

– Đình!!!! Cậu đừng nói vậy được không? Nói thật em sắp rét run vì câu này rồi!

Cậu Hoàng vẫn một mặt cười lấy lòng nịnh vợ:

– Rét là đúng rồi, trời khuya khoắt này trời sương buông xuống hại sức khỏe. Thôi phu thê chúng ta đi ngủ sớm đi.

Mận trợn tròn mắt, lại đưa tay rụi mắt vài lần chắc chắn là cậu Hoàng, tên chồng phong lưu nhà mình cô mới mạnh dạn hỏi:

– Cậu Hoàng? Cậu bị ma quỷ bám vào người à? Cậu nói em cảm thấy mình sắp chết non….

– Phủi phui cái mồm này, chồng em đẹp trai nhà phú ông phong độ như công tử trong thành thế này lại nói ai bán vào.

– Cậu nói em muốn ói!!!

– Này cẩn thận, ói mửa không được tốt lắm, để dành đến khi chửa đẻ nghén ngẩm hãy ói mửa….

Mận lần hai bội phục cậu trở mặt, da mặt phải dày hơn cả cái tường thành. Cô không cấm nhớ lại cái mặt như tên điên khi vừa nãy một đường kéo cô về buồng chất vấn. Nháy mắt nó chui đâu rồi đấy giờ hiện ra cái mặt như ….. lấy lòng ấy!!!

– Cậu tưởng tốt lắm, em cảm thấy cậu vẫn là chạy nhanh đi buồng dưới đi kẻo hai em đêm ngày không được cậu thích ghen ghét lên em lại mệt lòng. Đàn bà ghen ghét kinh khủng lắm.

Mận nói vậy đều có ý sâu xa cả, ai bảo vợ lẽ của cậu đều dạng cô đào trăm người cưỡi ngàn người thấu đâu. Nói đàn bà tính ghen cao nhất tụ ở chỗ nào vậy phải tới gánh đào hát sẽ thấy nó rõ mười mươi.

Không say tình thì chớ, đã say ả đào thì chỉ tan cửa nát nhà…..Vợ chồng choảng nhau như cơm cháo hàng ngày.

Hiện trạng nào sai, nhà cô đây hết chửi lại ghen rồi nói móc nhau cả ngày cứ như nội đấu trong cung.

Đầu óc có chút liền biết mấy bà vợ lẽ của cậu ghen ghét cái ghế chị cả, người vợ duy nhất ngồi vào gia phả như cô đây.

Cậu Hoàng nghe ra ý tứ đuổi người của cô, cậu liền tháo giày, áo choàng ngoài nhảy cái một vào phía trong giường đắp chăn bông nói:

– Mệt quá, tôi ngủ trước!!!

Cậu nói thản nhiên đến Mận hận ngứa cả răng, tưởng tống cổ được ông chồng dở hơi đi ai ngờ tình huống này….

Mận chán không buồn nói cô đi thổi tắt ngọn đèn dầu chèo lên giường ai ngờ vừa tính xoay người nằm xuống đã bị cậu ôm lật vào phía trong giường nói khẽ:

– Làm vợ nên ngủ trong!!!

– Cậu trơ trẽn lắm Hoàng!!!

– Không trơ trẽn lại cưới được trong khi nhiều thằng thèm chẳng được!!!

Mận quyết giả ngu không tranh luận với cậu ta nữa…. Càng nói cô càng thấy mình hèn mọn đi.

Cậu Hoàng được nước lấn tới nằm ôm.cô chìm vào giấc ngủ, Mận lại mắt không thể nào nhắm lại được, cả người cứng còng, nhúc nhích hay đẩy tay cậu ra y như rằng cậu ôm chặt hơn.

Sáng mùng 1 cô làm dâu đảm, phải nói nhà ông Tũn là bá hộ keo kiệt nhất vùng. Tiếng vang chẳng loạn nói, phú ông mà cơm nước con dâu làm hết, nhìn ngoài cổng khí phái ở trong mới hiểu nỗi lòng.

Người đến chúc tết ùn ùn, đến rồi đi, cậu Hoàng cũng đi chúc tết, ngày mùng 2 cậu cùng cô về nhà vợ chúc tết.

Năm thứ hai lại hóa năm đầu cậu làm đúng chức trách.

Cậu Hoàng còn ngồi uống rượu với mấy người họ hàng nhà cô, Mận nhận được cái Hậu nói cậu Phú muốn gặp cô hỏi chuyện.

Cô đi theo nó đến vườn cây, cậu Phú ngồi ở cái chõng gần đó thấy cô cậu không đon đả cười chạy lên đón hỏi mà cậu nhìn cô đi đến gần trong lòng phúc tạp lên.

Mận tới cô nhìn cậu nói:

– Năm mới chúc cậu cùng các bác có một năm mới vui vẻ.

Cậu Phú chỉ gật đầu, cậu nhìn cô thong dong như vậy lòng nhấc lên sóng gió.

Cậu biết triều đình nhà Nguyễn không cấm vợ chồng hòa ly, chồng đa thê nhưng cậu càng hận cái luật làng khó ở.

Triều đình xa tận miền trong, mà thôn trưởng, biểu tộc lại ngồi ngay trong làng. Cậu thấy cô hôm nay cũng biết lời đồn gần đây không vào tai cô, một bên thầy mẹ cô áp, một bên có lẽ cậu Hoàng bên kia cố gắng giấu.

Mận ngồi xuống ăn vài miếng chè lam, uống chén nước chè sau nói:

– Hôm nay cậu gọi tôi ra đây là có việc gì vậy?

Cậu Phú ánh mắt hàm chứa khổ đâu nhẫn nhịn mỉm cười:

– Mận…..

Hít thật sâu cậu nói tiếp:

– Em gả cho cậu ta hạnh phúc sao?

Mận nhìn cậu ta mắt không gợn sóng:

– Hạnh phúc hay không đến nay tôi chưa biết nữa, có thể nói là bảy chìm ba nổi đi!!!

– Vì sao em không hòa ly?

– Hòa ly? Tôi đã từng nghĩ cũng từng muốn nhưng giờ lại không muốn nữa, cách trả thù tốt nhất là làm người nhìn mà không ăn được mới hay chứ!!!

– Em tự khổ chính mình!!!

– Làm phận đàn bà có ai sướng?

– Em!!!

Cậu Phú không biết nên nói thế nào với cô nữa, cậu giờ này nhân tâm nhộn nhạo.

Sự hoảng loạn biểu hiện rõ trên gương mặt, Mận nhìn sắc trời cô không muốn cậu lâm vào đường lối khó xử bèn mở miệng khuyên nhủ:

– Phú, cậu là người bạn mà tôi tán thành, chúng ta không có duyên phận nhưng tôi hy vọng cậu không vì tôi mà khó xử chính mình hay gia đình. Ở làng có tục lệ, có luật chúng ta không dễ mà phá được, người ta thường nói: “Lệnh vua thua lệ làng ” sao? Cái Hậu em gái tôi tuổi vừa đẹp, con bé năm nay cũng 17 rồi vài mối đến hỏi mà thầy mẹ chưa gật đầu xem cũng là tuổi hơi đại nhưng dù sao tôi đã thế này rồi thầy mẹ không muốn sơ sài kiếm nhà trai gả gấp con bé. Tôi cùng thầy có ý chung một đường, em trai 15, dm gái 17 không xa lạ gì, tôi bất hạnh nhưng không vì vậy muốn hai em không hạnh phúc. Tôi hy sinh ở lại cùng kết tóc với cậu Hoàng cũng vì hai đứa em, vì thầy mẹ không khổ tâm. Tôi được sinh ra trong gia đình có mẫu hệ một vợ như thầy đã rất tốt, không phải nhìn con vợ cả con vợ lẽ, dù sao cả hay lẽ cũng không mất mát cái gì đều có cuộc sống riêng. Nhưng vẫn hạnh phúc rất nhiều, thầy mẹ nuôi tôi lớn chưa báo hiếu được ngày nào đã làm hai người khổ tâm tôi đây đã làm con bất hiếu vạn lần. Giờ tôi không nghĩ chính mình mà khiến một người bạn lâm vào trăm lời chỉ trỏ, cậu đã 20 rồi đừng suy nghĩ quá nhiều, em gái tôi là người vợ không tồi để cậu trao trọn bao dung.

Mận nói một tràng cũng chỉ mong cậu thông thấu ra, đôi khi sự vô tình lại làm người khổ sở nhất.

Mận không nói không phải cô không biết lời đồn không hay đấy, cô chỉ không bận tâm họ, miệng của họ thì họ nói thôi ai cấm được!!!