Sáng sớm trời còn chưa tỏ Mận vội vàng dậy thay váy áo tạm biệt thầy mẹ cùng các em rồi theo cậu Đủ lên xe bò đi về nhà chồng.
Cậu Hoàng thấy cô về tới liền cho người đánh xe bò chất đồ lên. Mận vào căn dặn Ngọc vài câu cùng con Duyên sau chào thầy mẹ rồi cùng cậu Hoàng xuôi xe đi về hướng huyện.
….
Đi một canh giờ liền tới cửa huyện, cậu mợ đi vào trong tìm cửa hàng của mình, Mận đi nghỉ ngơi một lúc, còn cậu Hoàng chạy đi gặp các nhà lớn trong huyện.
Nghỉ ngơi đủ giấc cô đứng dây đi ra cửa hàng thấy người làm cô nhỏ nhẹ hỏi:
– Này cậu, cậu là người làm duy nhất ở đây hay là người tính tiền hàng trong hàng?
Cậu thanh niên chạc 14, 15 tuổi thấy cô không chảnh chọe mà ôn nhã trong mắt nháy cái hòa hoãn hoãn kính nể nói:
– Bẩm mợ, con là người phụ làm ở đây, còn người tính tiền hàng là chị Tý ạ.
Cái Tỵ?
Mận mặt nhăn trầm tư lại, cô cẩn thận suy nghĩ thấy mình bỏ qua một chi tiết nhỏ mà có vẻ quan trọng.
Cẩn thận hỏi lại:
– Cái Tỵ tới đây làm bao lâu rồi ?
– Thưa mợ, chị ấy tới đây từ năm ngoái mà chỉ mười ngày nửa tháng tới rồi tổng tiền sau về còn từ qua tết là ở đây làm luôn ạ.
Mận sững người càng thấy bất an, cô biết mình linh tính thật tốt chưa bao giờ sai quá.
Cảm giác tâm nóng bừng khiến cô càng phải nghĩ kỹ.
Mặt không lộ cảm xúc cô lại nói:
– Thôi cậu đem sổ sách ra tôi kiểm tra đi, à cậu tên gì?
– Thưa mợ con tên Sanh ạ.
– Ừ!!
Thằng Sanh đem sổ sách ra cho Mận tính tổng, làm tới quá giờ Ngọ thì cái Tỵ về nó không biết cô đi theo cậu lên đây nó vào kêu thằng Sanh.
– Sanh mày hôm qua giờ bán được gì không?
Thằng Sanh vừa chạy ra chưa kịp nói con Tỵ đã quát lớn:
– Sanh!!! Mày để sổ sách đâu rồi, đem ra đây cho tao không tao nói cậu đuổi việc mày bây giờ.
– Cái này….
Thằng Sanh ấp úng nó không biết con Tỵ không nghe tiếng Mận theo cậu đi huyện, nó vẫn như ngày thường chỉ làm khi trưa quá giờ Ngọ tới giữa giờ Thân rồi về cái chỗ cậu Hoàng thuê cho người làm ở ăn ngủ tới hôm sau giờ ấy lại lên.
Từ đầu năm tới giờ chưa từng bị cậu Hoàng phát hiện, giờ vừa ngủ dậy tính toán tới cửa hàng kiểm tra xong về ngủ ai ngờ sờ tới sổ sách không thấy đâu nó tức giận chửi thằng Sanh không kịp nói gì.
– Mày ấp a ấp úng như ăn trộm gà thế, hay mày làm mất sổ sách hả thằng ngu kia.
– Cái kia không có…..
– Không có cái gì hả? Mày tin ngay hôm nay mày phải nghỉ làm không hả? Nhà mày nghèo kiết xác đã có công việc còn tính trộm cắp à?
– Không có…..
Thằng Sanh gấp đến nỗi đỏ cả mặt, khổ chưa nói được hai câu con Tỵ đã chửi như tát nước. Mận ngồi trong phía sau nghe rành mạch từng câu nói chua ngoa của nó. Cô nghi ngờ tai mình muốn điếc, mắt muốn hoa vì không nghĩ người ngoài kia là con hầu cậu Hoàng cho hàng ngày giúp việc vặt cho cô.
Ở ngoài tiếng chửi càng đanh thép, có phần thô tục lên.
– Thằng câm này mày không nhanh đi tìm sổ ra cho tao, tao nói cho mày biết cậu về là mày chết chắc. Thôi thì nhìn mày tao tốt bụng nói cho biết, tao sắp lên làm vợ cậu, đương nhiên cũng là mợ mày nếu mày còn làm ở đây thì khôn hồn bước nhanh cái chân lên lề mề quá mất thì giờ của tao.
Mận nghe tới nó nói làm vợ cậu Hoàng thôi là cô rùng mình, không biết sao cô cảm thấy nó tự tin quá đỗi. Làm vợ một người chồng bạc tình kia của cô đâu dễ dàng gì.
Nhìn mấy cô vợ lẽ thôi đủ hiểu cậu ta coi trọng vợ hay coi vợ lẽ như công cụ. Thiết nghĩ cậu ta ăn ngủ với mấy người đàn cô rồi mà giờ thêm vài cô nữa cũng đâu có ghê gớm đâu nhỉ?
Ông hoàng kia còn cả cái hậu cung mỹ nữ, con nhà phú ông ở quê giàu có lấy ít vợ có lẽ thừa nhiều của tiêu không hết, giàu quá tiền đè nặng người nên phải lấy nhiều vợ cho xôm cái nhà.
Thằng Sanh đầu vang ong ong không dám tin nhìn con Tỵ kêu:
– Chị nói chị làm vợ cậu á? Thật sự sao? Chị nói em nghèo kiết xác, mà nhà chị khác gì nhà em, nhà chị mà giàu có phải bán thân đi ở đợ cho nhà người ta không? Chó chê mèo lắm lông!
– Mày chửi ai thế hả thằng này?
– Em không chửi chị, chị giống em làm công cho cậu có gì mà tinh tướng, hôm nay chị chửi chán em cũng không lấy sổ sách cho chị đâu.
– Tao cho mày nói lại câu nữa.
Cái Tý đổi hẳn tính, nó kêu gào trừng mắt nhìn thằng Sanh mà thóa mạ. Mận tính xong đơn hàng sáng ngày bán ra sau gấp sổ tính toán đứng dậy đi ra thì ở ngoài hai đứa xảo túi bụi lên.
– Em cần gì phải sợ chị, chị cũng là đứa ở thôi, làm như mình là cậu chủ không bằng.
– Thằng mồm thối này tao xé mồm mày ra bây giờ.
– Tôi thách chị đấy.
– Mày …. Tao sắp làm vợ cậu mà mày còn câng câng cái mặt lên trả treo với tao thế hả thằng bố láo này.
Thằng Sanh nhịn lâu ngày điên lên chỉ mặt con Tỵ mắng:
– Làm vợ cậu? Xuy!!! Loại như chị mà làm nổi vợ cậu. Cậu con phú ông tiền đầy đãy lại đi lấy con ở như chị thế thì cậu bị mù rồi. Mợ cả đẹp người đẹp nết mới xứng làm vợ cậu, còn loại người chua ngoa đanh đá như chị chỉ xứng làm lẽ cho thằng nghèo kiết xác thôi. Mà khéo nó còn chê chứ ngồi đó mà mơ mộng hão huyền. Con cóc còn đòi ăn thịt thiên nga….
Con Tỵ tức giận bao nhiêu Mận lại che miệng cười bấy nhiêu, thật đúng không cần nhìn mặt bắt hình rong. Tướng hiền lành như thằng Sanh ai ngờ cái mồm chửi người khéo quá khéo.
Cô cứ cảm thấy nó giống con Duyên quá, nếu không rõ mười mươi cô tin chắc mình lầm nghĩ hai đứa nó làm chị em dị bào đi.
– Mày không tin tao sẽ làm vợ cậu, mày ngu lắm Sanh, mày không biết con đàn bà chê chồng kia ở trong nhà ăn uống vô độ còn không cho chồng ngủ, thứ đàn bà chê chồng tao khinh.
Con Tỵ vừa dứt lời Mận khẽ cười nhàn nhã đi từ mặt sau ra hỏi nó:
– Tôi vừa nghe đâu đó ai nhắc đến tôi ấy nhỉ?
Con Tỵ nghe giọng nói nó giật mình quay lại nhìn thấy Mận cả người phát run, sau vì nhớ lại lời hứa của cậu Hoàng nó vênh mặt lên đắc ý nói:
– Mợ ở nhà ăn không ngồi rồi, có cơm bưng nước rót chưa đủ à còn lên huyện này làm gì?
Mận đi tới đặt sổ sách lên bàn coi như không nghe nó nói mà hỏi tiếp:
– Em lên huyện này làm là cậu cho phép sao?
Con Ty hất hàm trả lời:
– Đúng rồi.
– Vậy em tính bao giờ lên giường rồi về làm lẽ giống Gấm, Vừng thế?
– Mợ hỏi làm gì?
Mận khóe miệng câu lên cười:
– Tôi làm vợ chính sao không có quyền hỏi? Muốn làm lẽ chồng tôi ít nhất phải qua lời của tôi nói mới được bước chân vào cổng.
– Mợ tự cho làm mình có giá lắm, mấy người vợ kia nào có ai hỏi qua mợ? Mợ nói tốt là vợ mà nói thẳng chẳng khác con ở là mấy.
Mận kéo cái ghế ngồi xuống, phong thái không thua con nhà quan, chân vắt chéo tay cầm quạt phe phẩy, một tay che miệng nói:
– Em nói tôi là con ở? Em có vẻ đi ở đợ lâu ngày nên không nghĩ muốn bỏ việc nhỉ? Người ta ở 1-2 năm là chán này ở tần ấy năm vẫn lưu luyến đúng là con nhà nề nếp gia giáo.
Con Tỵ tức tối sầm mặt quát to:
– Mợ nói hay lắm, mợ nói tôi không có người dạy thế thầy mẹ mợ dạy được mợ à? Thứ đàn bà chê chồng mấy ai ưa, tưởng mình cao sang mà hóa bùn lầy.
” Haha.”
– Thôi thì thầy mẹ tôi có dạy bảo được tôi đâu nên hiện tại tôi gả đi vẻ vang làm vợ người ta mà chẳng cần nghĩ cách thông đồng đàn ông để đi cửa hông vào cửa như ai. Mà cô dám nói chắc chắn chồng tôi sẽ để làm vợ cậu ta không?
Con Tỵ tự tin chắc chắn nói:
– Có gì không dám cam đoan, cậu nói từ hôm tết rồi, mợ uổng có cái danh vợ cậu cả Hoàng mà không có tiếng nói, tôi thấy thương mợ lắm.
– Cảm ơn! Tôi sẽ chờ xem cậu ta có dám đem cô từ con ở đỡ lên làm vợ lẽ thứ hay không.
– Vậy mợ mở to mắt lên mà nhìn.
– Tất nhiên!
– Mợ cứ chờ xem người muối mặt sẽ là mợ. Còn giờ mợ tốt nhất đi vào trong để tôi còn tính tiền bán được hàng hôm nay.
Mận làm lơ nó chỉ nhẹ trả lời:
– Có tôi bà chủ ngồi chỗ này đâu cần loại người không biết điều tính toán làm gì cho ô danh. Cô chắc ngủ chưa đủ thì về đi ngủ đi cho đủ giấc, tôi sẽ tận lời nói cho cậu Hoàng.
– Mợ….
– Yên tâm tôi làm người không thêm mắm dặm muối, nói thẳng con người tôi khinh thường loại người này.
– Mợ khốn lắm.
– Tôi sống 20 năm chưa ai nói tôi khốn, về làm dâu 2 năm thầy mẹ chưa nói to tiếng nào. Cô làm một con ở có quyền gì mở miệng nói tôi? Tôi nói cô không giáo dưỡng cô còn không nhận. Loại người như cô mà gả về làm dâu nhà người ta cứ cái mồm không biết giữ có ngày người ta xé ra tận mang tai cho mà xấu hổ. Để cho tới tận mức đó người trong thiên hạ họ hỏi vì sao mà rách cái miệng lúc đó lại nói :” Vì tôi vạ mồm mà người ta xé.” ! Tình trạng đấy ở thôn không phải không có, tôi khuyên cô tốt nhất biết thân biết phận, giá trị con người của mình cần giữ lại đừng để cho người ta dẫm xéo rồi kêu, oán trách trời đất không lấy lại được.
Con Tỵ tím tái mặt mũi, mó thở hổn hển chỉ mặt cô:
– Cô nói hay lắm, loại đàn bà ” cây độc không trái, gái độc không con.”!
Bang!!!
Loảng xoảng!!!
Mận vung tay ném cái chén tới chân con Tỵ ánh mắt đen nhánh không một nét thỏa hiệp.
– Cô đi ngay khỏi mắt tôi, nhìn thấy cô tôi cảm thấy cả người không tốt. Đàn bà mà độc mồm độc miệng, cô chửi người, rủa người bao nhiêu thì nhân quả nhãn tiền. Tôi có con hay không là duyên phận chứ không phải loại độc mồm như cô nói ra.
……
– Tôi nghĩ cô là người ở tôi mới nói cho, người chồng kia của tôi không dễ mqf leo lên giường của cậu ta đâu. Tuyên là bài học cho cô thấy, tưởng báo cho cậu ta vài lời luyên thuyên mà nghĩ vịt hóa thiên nga. Nhà nghèo người ta nghèo tiền bạc nhưng không nghèo liêm sỉ còn cô đã đi ở đợ mà mất nết. Tính dụ dỗ cậu chủ để lên giường đã làm xấu mặt đàn bà chúng tôi. Tục lệ từ xưa tới nay khối loại người như cô nhưng chưa có người thắng được ngay thẳng.
…..
– Hôm nay là ngày cuối cùng tôi nhìn cô, cửa hàng này thiếu người cũng không thiếu người vừa lười vừa ngu si, lắm mồm, đĩ thõa như cô.
…..
– Các cụ nói làm người quan trọng là cái tâm, làm đàn bà càng cần phải có cái đức mà cô tâm, đức cô ném hết, đừng nhìn thấy một người đàn ông nó nói dăm ba câu là bám vào kẻo cả đời hối hận. Trong nhà mấy cô vợ lẽ là nhân chứng sống còn không tỉnh mộng.
……
– Còn nữa, tôi có thế nào thì nhà cậu Hoàng đem mâm đồng, trâu vài cặp, vàng ròng, gạo, bánh chưng, bánh giày, vải vóc tơ lụa mấy cây tới hỏi đàng hoàng, thầy mẹ tới cổng xin đón, tên đọc trong tộc phả đủ để người ta kính một tiếng vợ. Còn cô có leo lên giường cậu ta thì cả đời đều thấp hơn tôi cái đầu. Vợ là vợ mà lẽ cả đống, tôi không ép cũng không cản nhưng tôi dám nói cho cô biết. Cô cả đời này không bao giờ mà làm nổi vợ lẽ cậu Hoàng. Ngu ngốc làm con cờ cho người ta mà không biết, tôi nên là người thương hại cô mới đúng.
Con Tỵ hốc mắt đỏ au, nó sốc tới cãi không nổi, thằng Sanh nghe tiếng mợ cả lạnh nhạt, thông minh rồi mà hôm nay thấy tận mắt nó đến quỳ sát đất bội phục.
Lần đầu nó thấy một người vợ cả trị người con gái khác muốn làm vợ chồng mình mà không tục tĩu. Chửi như hát là thật, nó đang trong con sốc thì Mận kêu nó:
– Kéo cô ta đi ra khỏi quán, lấy giấy đốt vía xả đen đi.
– A…. Vâng thưa mợ.
Thằng Sanh nó là đàn ông sức mạnh hơn con Tỵ, con Tỵ chưa hiểu gì đã bọ nó kéo xềnh xệch đi ra. Người đi đường trông thấy chỉ trỏ nó, tính muốn chửi mà xấu hổ quá nó phải chạy đi.
Thằng Sanh đi vào quán nó ái ngại nhìn Mận ấp úng thưa:
– Thưa… Mợ con…con đã đuổi chị Tỵ đi rồi ạ.
– Ừ, mà cậu cũng nhanh cái mồm lên, người ta quát tháo mình mà không phản cứ để nó chửi cho.
– Con có nói lại chỉ tại….
– Chỉ tại? Cái lý do này của cậu ngu ngốc, cứ như thế người bắt nạt mình cũng im, ví dụ giờ người ta đánh cậu gãy chân gãy tay rồi cậu mới giải thích cho người ta biết vậy dù là hiểu lầm thì người thiệt là cậu.
– Vâng con hiểu.
– Ừ, cậu trông quán đi, có khách hàng đến thì dùng cái miệng, cái đầu như lúc nói cái Tỵ ấy mà tiếp khách.
– Vâng thưa mợ.
– Ừ vậy trông đi, tôi đi ra ngoài thăm quan, nếu cậu Hoàng đi về thì nói tôi đi ngắm cảnh.
– Vâng!!!
Mận đứng dậy đi ra ngoài, cô không biết ngày hôm nay cô răn dạy một cậu nhóc chỉ vì ý tốt mà sau này lại là một người chồng tốt của con Duyên.