Ở nhà đẻ ăn cơm tối sau cô cậu lên xe bò đi về nhà.
Mận biểu hiện ân cần với cậu nhiều hơn mọi khi, cậu Hoàng giật cả mình còn trêu ghẹo.
– Mận, em hôm nay thật đổi tính à?
Mận nghiến răng cười:
– Không có, cậu thấy nó lạ vậy mai em như cũ đi.
Cậu Hoàng vội vàng xua tay.
– Không có đâu, em cứ thế này đi mới giống vợ chồng.
– Vâng, vậy cậu đi lên nhà ngồi chơi đi, em mệt muốn ngủ.
Cậu Hoàng muốn ngồi thêm rồi lại nhìn thấy cô nằm trên giường nhắm mắt không ý tứ nói cậu đi đi, cậu đành đứng dậy rời đi.
Mận nằm nghe tiếng bước chân xa, cô ngồi dậy mở cửa sổ nhìn ra ngoài thở dài.
Chiều nay mẹ cô nói những lời nói đó cô chỉ biết nhắm mắt cười.
—–
– Mận, con nếu đồng ý ở như vợ chồng thì xem mà sinh hoạt, mẹ thấy thằng Hoàng nó nhìn con như ai oán chuyện gì đấy. Mẹ làm một người vợ, một người đàn bà mẹ hiểu.
Mận chỉ mím môi không biết nói sao, mẹ cô lại bảo:
– Mẹ biết con vẫn là con gái, con giấu thế nào cũng được nhưng giấu không được mẹ đâu con. Chuyện cái Hậu con không phải bận tâm nhiều, con lo chính con đi. Mẹ là mẹ lo cho con nhiều nhất đấy.
– Con hiện tại chưa thể, mỗi đêm nằm cạnh cậu ta con đều nhớ lại ngày đầu cậu ta đánh con, chửi con. Làm một người đàn bà gả đi con có thể chấp nhận cậu ta đem con như con cờ nhưng con không chịu nổi lòng tự trọng của mình bị giẫm đạp như thế.
– Hazz! Mẹ biết, nhưng con gái, nghe mẹ đi con. Nó hiện tại còn nhịn, nếu một ngày nó không nhịn con là người tổn thương nhất. Đàn bà chúng ta ăn chung, ngủ chung chồng đều được, 2 năm rồi con, có đứa con vào con sẽ biết cuộc đời này nó khác. Khổ rồi sẽ sướng thôi con.
– Vâng, con sẽ suy nghĩ!!
———–
Bóng đêm càng thâm lòng càng hỗn loạn, Mận nhìn trời ngoài kia rồi lại nhìn bốn bức tường, cô đơn bao trùm khắp căn buồng.
Khóe mắt long lanh vệt nước trượt dài trên gò má, ánh đèn dầu lập lòe len lỏi căn buồng hòa theo tiếng gió lùa, lòng đang buồn, tâm cảnh hiểu nỗi lòng mà hùa theo….
– Mợ ơi, mợ ngủ chưa?
Miên man suy nghĩ, tiếng gọi nhỏ đánh thức cô, Mận quay người biết rõ là ai gọi mình cô trả lời vọng ra.
– Duyên em về bên này khi nào vậy? Bên nhà thầy mẹ đi ngủ chưa?
Con Duyên đẩy cửa đi vào thấy cô đứng trước cửa sổ nó lủi thủi đi tới an ủi:
– Mợ sao còn đứng hóng gió lạnh vậy, lên giường nằm đi thôi. Sức khỏe quan trọng!
Mận nhàn nhạt nói:
– Thói quen rồi, mà em chưa trả lời tôi.
Con Duyên “a ” lên cười cười nói:
– Con nghe bà đi về đây, ông bà ở bên còn ngồi chơi, nhà anh Đủ qua chơi.
– Ừ, vậy mẹ dặn gì em?
Con Duyên than thở trong lòng, mợ nó thành tinh, nhìn thấy nó đã hiểu ra nó về bên này là có chuyện.
Ánh mắt càng thương cảm, nó nghẹn một hơi nói:
– Mợ!!! Bà nói….
– Em cứ nói đi, có gì tôi chưa trải qua.
– Vâng, bà nói chuyện khi chiều bà nói đều là tốt cho mợ, cậu Hoàng chiều nay nói với ông là qua rằm sẽ đưa mợ lên huyện xem cửa hàng rồi tính toán ở trên ấy non nửa tháng cho mợ thích nghi. Cùng học thêm vài chỗ tốt sau về đây để sổ sách cho mợ cầm quyền.
Nói xong nó còn cố lé mắt nhìn sắc mặt cô, chỉ tiếc Mận hỉ ái không ra sao.
Cô nhắm mắt.
– Cậu ta tính toán vậy sao?
– Cái này bà nói cho con, con cũng không rõ việc này ra sao.
Mận nhíu mi, suy tư nói:
– Cậu ta …. Cậu ta muốn giam cầm tôi đây mà.
Con Duyên trợn mắt bịt mồm hô:
– Cậu…cậu ấy….Mợ vậy chúng ta tính sao đây??
Mận liếc nó:
– Tính gì nữa, cậu ta muốn tôi làm vợ đúng nghĩa, muốn chặt đứt người có tâm tư không thuần. Tôi làm vợ cậu ta, cũng không ngu đến mức nửa bước đi này không nhìn ra vậy còn đấu cái gì nữa.
– Nhưng mợ ơi, ông bà bên kia….???
Mận xoa thái dương bước đến giường ngồi xuống không vui chẳng buồn nói:
– Thầy mẹ dù thương tôi nhưng tới hiện tại em không biết sao? Sau tôi còn hai em, cho bênh con thì còn đứa khác nữa. Tôi đã gả cho cậu Hoàng tới nay 2 năm chưa có tin gì, thầy có cái khế đó chỉ giữ tới giữa năm nay thôi. Nếu tôi không có đứa con bàng cái thân này thì ở nhà chồng, cái hào môn này không còn chỗ ngồi của tôi. Mẹ lo cho tôi đến mấy thì cũng bất lực, tôi làm con dâu, làm vợ người ta. Chưa nói bên kia còn hai người vợ đang nhìn tôi. Em nghĩ họ từ vụ Tuyên là im à? Không có đâu, họ đang nhẫn tìm cách kéo tôi xuống thôi!
Con Duyên lo lắng hỏi:
– Vậy giờ chúng ta phải làm sao? Con năm nay sẽ ở bên này không đi về bên kia theo ông chạy hàng nữa.
Mận thở dài nhìn con Duyên, với cô hiện tại người cô tin nhất là con bé, thầy mẹ ở tận thôn bên xảy ra chuyện gì cũng chạy không kịp, còn Ngọc giờ này an phận làm cô vợ lẽ ngoan ngoãn làm việc thêu thùa cho nhà bán cô cũng yên tâm.
– Duyên, em là người tôi tin tưởng nhất, căn nhà này tôi càng ngày càng thấy bất an. Nó giống cái địa ngục hơn là hào môn.
– Sao mợ lại nói vậy?
– Tôi cảm nhận thấy, mỗi ngày tôi đều căng chặt dây thần kinh để sống, chỉ sợ sai một tí thầy mẹ không vui, chưa nói tay trái đề phòng chính chồng mình chỉ sợ cậu ta nổi điên khi nào không biết. Tay phải canh chừng hai cô vợ lẽ mưu mô xảo quyệt.
– Mợ lo như vậy hại thân lắm.
– Không lo sao được, số tôi khổ rồi, không nghĩ mình chỉ con nhà phú ông lại gặp phải cảnh chồng chúa vợ tôi, thờ chung một chồng với 4_5 người đàn bà. Chồng đa nghi, mưu mô, lòng tham không đáy.
– Mợ!!!
Con Duyên khóc lên ôm lấy Mận, mợ nó từ ngày gả vào đây nó càng nhìn càng thấy gầy, mặt chưa một khắc có nụ cười.
Hàng đêm đứng dưới cửa sổ nhìn ánh trăng một mình ấy nó đều biết.
Tâm tính thiện lương, tốt bụng với mọi người lại tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Từ một người biết thích ai đó rồi vì hai chữ danh dự lại nén sâu đáy lòng cắt đứt mọi thứ. Giờ này còn tự nuốt nước mắt suy nghĩ quyết định trao thân cho người chồng bạc bội kia hay không?
Mận bình ổn cảm xúc cười tươi vỗ vai con Duyên nói:
– Em làm gì phải khóc vậy, chung quy cho sớm hay cho muộn mà thôi.
– Mợ, con thấy cần nghĩ thêm.
– Nghĩ thêm, thế Duyên nghĩ hộ tôi đi.
Con Duyên nghẹn đỏ mặt nó hờn dỗi nói:
– Mợ giờ còn trêu chọc được nữa, con lo cho mợ mất ăn mất ngủ rồi đây này….
Mận mím môi phối hợp nó nói, tay xoa má, tay vuốt tay nó trêu:
– Duyên mất ăn mất ngủ nên tăng hẳn mấy cân!!!
– Mợ, con không có trêu mợ đâu mà, là thật lòng đấy, mợ chẳng hiểu gì cả làm con thương tâm.
– Thương tâm luôn? Thế thằng nào nó làm Duyên nhà ta thương tâm vậy? Nói, để mợ đi bắt nó chịu trách nhiệm!!!
Con Duyên đầu váng đến hoa cả mắt, nó thật muốn nói, cái thằng làm nó thương tâm là mợ đấy, mợ đi bắt đi. Cái tật sợ hãi nó bèn nuốt nước miếng cười cười.
– Không có,con vừa là trêu đùa…
Mận đáy mắt tia cười nói:
– Ồ…. Duyên nay đã lớn…!!
Con Duyen liếc trắng mắt chu môi nói:
– Con đã lớn, mợ cũng đừng nghĩ con còn như trẻ lên ba.
– Ừ Duyên là gái xuân…haha!!
Con Duyên mặt đỏ ai oán nhìn cô, nó ngại đỏ cả mặt mà mợ nó còn cười rõ vui.
Thôi thì cả năm buồn ngày đầu năm vui vẻ tí đi….
Nó thế cũng theo cười, hai người nói ra nói vào vài câu sau con Duyên đi về chỗ ngủ cho người ở, Mận lên giường thổi đèn dầu đi ngủ.