Tần Kham cười khổ nói: "Muốn thay đổi loạn cục của vương triều ngàn năm, nói gì tới linh hoạt, nào có đường tắt? Vốn là là một chuyện gian khổ, cái gọi là thông minh và đường tắt, kết quả cuối cùng chỉ là họa quốc lầm quân, ta có thể không cần tính mạng của người nhà, lại không dám lấy ngàn vạn sinh linh thiên hạ ra chơi đùa, bách tính thần dân không chịu nổi như vậy."
Quay lại nhìn Chu Hậu Chiếu, Tần Kham nói: "Bệ hạ rời khỏi hoàng cung, ở ngoại ô nông trang mấy tháng, ngươi thấy nông phu Đại Minh ta sống thế nào? Nông trang ngoại ô Kinh sư còn tính là trù phú đấy, có biết ở những nơi cằn cỗi cách xa kinh sư ngàn dặm, các bách tính sống thế nào không? Có lẽ bọn họ suốt ngày làm việc, chỉ mong trong cơm có thêm một miếng thịt béo mà thôi, việc ta đời này phải làm, chính là khiến trong bát mọi người có thêm một miếng thịt như vậy, không bị thiết kỵ Thát tử đánh cướp tàn sát, ta chỉ muốn khiến cho im lặng mà ăn, sau đó mang theo nụ cười thỏa mãn đi chân trần đến điền dã thôn quê, tiếp tục mỗi ngày làm việc chăm chỉ."
Thở dài, Tần Kham nói: "Cái gọi là 'Nước thịnh, dân giàu, thương hưng, quân mạnh', nhìn thì chí hướng cao vợi, kỳ thật quy nạp loại thì chỉ là một miếng thịt béo trong bát bách tính, đợi cho tới ngày trong bát tất cả bách tính Đại Minh đều có một miếng thịt béo. Ta nghĩ, chí hướng trong cuộc đời này của ta đã thành."
Chu Hậu Chiếu im lặng lắng nghe, thật lâu sau mới thở dài nói: "Tần Kham, ngươi đúng, ngẫm lại ta đăng cơ mười mấy năm qua, đối với quốc sự triều chính xưa nay không thích, mà Đại Minh dưới sự cai trị của ta lại mạc danh kỳ diệu vượt qua cả Thành Hóa Hoằng Trị, đã có khí tượng phục hưng thịnh thế, trước kia ta do đắc chí, tự thấy mình xưa nay là anh minh quân chủ, nhưng mà mấy tháng nay ở nông trang lại nhận rõ ưu khuyết điểm của mình, phát hiện phục hưng thịnh thế này không liên quan gì tới ta, tất cả đều là dưới sự thống trị của ngươi và chư vị đại thần nội các, mỗi một kế sách cường quốc được thi hành, toàn bộ xuất phát từ tay ngươi, mà ta, chỉ là vì tín nhiệm tuyệt đối người bẵng hữu là ngươi nên cứ gật đầu đồng ý là được. Hi lý hồ đồ mười bốn năm, không ngờ thật sự trị được thịnh thế huy hoàng, Tần Kham, không thể không thừa nhận, tất cả những cái này đều là công lao của ngươi."
Tần Kham cười cười, nói: "Đêm qua ta đã làm ra đại sự khiến thiên hạ chấn động, bệ hạ định xử trí như thế nào?"
Chu Hậu Chiếu trầm mặc một lúc, hỏi ngược lại: "Ngươi cảm thấy ta nên xử trí như thế nào nên xử trí như thế nào?"
Tần Kham thản nhiên nói: "Ngươi quay lại hoàng vị, sau đó giết ta và Diệp Cận Tuyền để bình ổn loạn kinh sư đêm qua, bình ổn nhân tâm quân dân triều thần kinh sư."
Chu Hậu Chiếu có chút kỳ quái nhìn hắn: "Ngươi cam tâm để ta giết à?"
Tần Kham không chút do dự nói: "Đương nhiên không cam lòng, cho nên ta sau khi ra khỏi cung sẽ lập tức thu thập hành trang dẫn vợ con bỏ chạy, tin rằng bệ hạ rất nhanh sẽ phát hiện, ta không chỉ có bản sự trị quốc, bản sự chạy trốn cũng rất giỏi."
Chu Hậu Chiếu ngạc nhiên nhìn hắn một lúc, cuối cùng trợn mắt lên: "Được rồi, khâm phạm Tần Kham đang lẩn trốn, gia quyến không rõ tung tích, cục diện rối rắm lưu lại ta nên xử trí như thế nào?"
"Giam giữ ngụy đế Chu Hậu Thông, xoá ti lễ giám, thu hồi quyền phê hồng, mở rộng thành viên nội các lên hai mươi người, phàm là quốc sự đều phải dùng bỏ phiếu để biểu quyết, mà nhân tuyển nội các thì dùng điểm đánh giá thành tích hàng năm của Lại bộ và Đô Sát viện đối với quan viên làm chủ, Cẩm Y vệ thì phụ trách âm thầm sưu tập mỗi một chi tiết làm quan thi chính của những nhân tuyển nội các này, từ quan thanh đến công tích, chuyện gì cũng lấy tiêu chuẩn bình chọn, một sáng một tối hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được. Tăng thêm độ mạnh yếu giám sát của Đô Sát viện đối với quan phủ địa phương, cũng xoá bỏ Đông Hán, thu hồi quyền truy bắt thẩm vấn tra tấn của Cẩm Y vệ, Cẩm Y vệ chỉ có quyền lùng bắt và tình báo, nó nằm độc lập ngoài Đô Sát viện, Đại Lý tự và hình bộ ba pháp ti, cũng thiết lập ti cục khác trong Cẩm Y vệ, chuyên trách giám sát quan phủ địa phương, phàm là những chuyện bất hợp ơhasp như tham ô, nhũng nhiễu dân đều báo lên nội các và và Đô Sát viện."
Nói xong, Tần Kham bỗng nhiên ngậm miệng, vẻ mặt có chút do dự, hắn muốn nói, có lẽ, thiên hạ cũng không cần hoàng đế, hoặc là hoàng đế chỉ để trang trí, ví dụ như chế độ quân chủ lập hiến năm trăm năm sau, nội các, Đô Sát viện, Chỉ huy sứ ti tam quyền phân lập, ai làm việc này, dĩ nhiên đã có sơ hình c quân chủ lập hiến, chỉ cần cải thiện sẽ là một chế độ chính trị thành thục và ổn định.
Bớt sự quấy rối của hoàng đế và ti lễ giám, lại mở rộng quyền lực của ba phía, giám sát chế ước nhau, sau đó dưới chế độ cân bằng này thi hành sách lược cường quốc, cổ vũ phát minh nông tang, thương nghiệp và quân sự, dùng lợi lớn để làm mồi cổ vũ thương nhân hàng hải, thuê lưu dân trong nước đóng thuyền rời bến, khai thác thuộc địa hải ngoại, đoạt lấy sản vật hải ngoại, sau khi buôn bán thì thuê thêm nhiều lưu dân hơn, mua thêm nhiều hỏa khí hơn để chinh phục thêm thổ địa hải ngoại. Qua lại hình thành một vòng tuần hoàn cực lớn, từ đó đạt được mục đích làm dân giàu, dân giàu thì tất học tập hưng thịnh, mà học tập hưng thịnh thì ắt sẽ thông minh, thông miinh thì ắt sẽ có những ý tưởng hay, có lẽ lúc sinh thời, Tần Kham có thể nhìn thấy một thứ gọi là "Dân chủ" Lặng lẽ nảy sinh, sinh trưởng trong lòng người.
Nhưng mà trước mặt bằng hữu hoàng đế này, những lời chôn ở trong lòng này Tần Kham chung quy vẫn không nhẫn tâm nói ra.
Tần Kham vừa nói, Chu Hậu Chiếu ở bên cạnh không ngừng gật đầu, cuối cùng cười: "Ngươi xem, chúng ta lại cùng như trước, ngươi ra chủ ý, ta chỉ cần gật đầu."
Tần Kham cũng cười: "Đúng, chúng ta có chung nhận thức thì thi hành, trong triều ai không đáp ứng thì chúng ta sẽ nghĩ ra những chủ ý xấu lừa hắn một hồi, có người bị chúng ta lừa chết, có người bị lừa cho mất chức lưu đày, còn có bị lừa cho phải ăn hoàng liên mà vẫn không thể nói gì."
Chu Hậu Chiếu cười to, cười tới nước mắt chjary dài, tiếng nói dần dần mang theo mấy phần run rẩy: "Hơn mười năm, chúng ta đều thế à?"
Tần Kham cũng chảy nước mắt, nhìn trên thảm nhìn nóc điện nức nở nói: "Có lẽ, chúng ta đang lớn lên, chúng ta đang già đi, chúng ta... Đi tới đi tới."
Ngày mười tám tháng mười năm Chính Đức thứ mười bốn, sau ngày thứ ba biên quân Liêu Đông công chiếm kinh sư.
Các triều thần kiên nhẫn đợi hai ngày, Trong hoàng cung cuối cùng cũng truyền ra thánh chỉ Chu Hậu Chiếu tự tay viết, nội dung thánh chỉ lại có chút kinh thế hãi tục, khiến triều thần trợn mắt há hốc mồm.
Thứ nhất, Ninh Quốc Công Tần Kham và Tổng đốc Liêu Đông Diệp Cận Tuyền phụng chỉ phát động biên quân Liêu Đông công chiếm kinh sư, đoạt lại hoàng vị cho Chính Đức, thật sự là có công tòng long. Tấn phong Ninh Quốc Công Tần Kham làm Liêu Dương Quận vương, đất phong phủ Liêu Dương Liêu Đông, nguyên Liêu Vương Chu Sủng phong làm Cống vương, đất phong đổi thành Nam Xương Giang Tây. Tổng đốc Liêu Đông Diệp Cận Tuyền gia phong Tả trụ quốc kiêm Thái tử thiếu bảo, ngoại thành kinh sư và phòng thủ hoàng cung do biên quân Liêu Đông tiếp nhận, gần mười vạn tướng sĩ còn sót lại của mười hai đoàn doanh thì chỉnh đốn rồi chuyển đến Liêu Đông, đổi biên chế với biên quân Liêu Đông. Thăng tham tướng Liêu Dương vệ Tống Kiệt làm quan Tổng binh Liêu Đông đô ti, có quyền chỉ huy chiến sự Liêu Đông.
Thứ hai, Chu Hậu Chiếu chính thức hạ chiếu thoái vị, cũng ban chiếu thư truyền ngôi, Hưng Vương Chu Hậu Thông tính tình trung hậu, thích hợp kế thừa đại bảo, Chu Hậu Thông tế tổ ở Thái Miếu, sau khi truy tôn tiên đế Hoằng Trị làm cha thì kế thừa hoàng vị, niên hiệu "Gia Tĩnh".
Thứ ba, xét thấy Chu Hậu Thông còn nhỏ tuổi, xử trí mọi việc còn khiếm khuyết, do đó để Quận vương Liêu Dương Tần Kham thay giám quốc phụ chính, nội các, các ti lục bộ phàm là quốc sự triều chính sẽ do Liêu Dương Quận vương định đoạt, thu quyền phê hồng của ti lễ giám, quyền quy về Liêu Dương Quận vương.
Thứ tư, bỏ vương tước của Đại Vương, Dân Vương, Tương Vương ba vị phiên vương, phế làm thứ dân, Cẩm Y vệ bắt về giam ở kinh sư, cũng nghiêm chỉnh cảnh cáo chư vương, lúc hoàng quyền kinh sư luân phiên, chư vương không được vọng động, lại càng không được động binh đao ở đất phong, ai làm trái luận xử như mưu nghịch.
Thứ năm, lịch đại hoàng đế Đại Minh phải do Chu thị kế tục, họ khác dám có người xưng đế, thiên hạ cùng tru.
Năm đạo thánh chỉ Chu Hậu Chiếu để lại này làm cho người trong thiên hạ trợn mắt há hốc mồm, phiêu nhiên rời khỏi hoàng cung, từ đó về sau không biết tung tích, các triều thần cho dù phản đối cũng không có đối thủ, đành phải bịt mũi làm theo di chiếu của tiên đế, bất đắc dĩ công nhận năm đạo thánh chỉ này.
Hoàng đế Gia Tĩnh Chu Hậu Thông lần này cuối cùng cũng hợp lý hợp pháp đi lên ngôi vị hoàng đế, nhưng mà nhiệt tình làm hoàng đế của hắn đã hoàn toàn mất sạch, triệu tập quần thần yêu cầu nhường ngôi, xin chư thần trong triều từ trong ác phiên vương Chu thị chọn người tài đức sáng suốt khác làm hoàng đế