"Cho nên ngươi phát động biên quân tạo phản. Cho nên ngươi mặt không đổi sắc để mặc cho hơn sáu mươi trung thần tự sát chết trước mặt ngươi. Cho nên ngươi công phá hoàng cung, bắt giữ hoàng đế đương triều, coi hoàng quyền của Chu thị ta không ra gì, thậm chí ngay cả sinh tử của hoàng đế cũng nằm trong tay ngươi? Tần Kham! Hành vi của ngươi có khác gì mưu phản soán vị đâu? Trẫm coi ngươi như huynh đệ thủ túc. Ngươi lại dùng vũ khí đao tên để hồi báo. Trẫm mười mấy năm mù mắt rồi, để bên cạnh mình ẩn núp hạng người lòng muông dạ thú như vậy. Thiên hạ cho dù có thể tha thứ cho ta, tổ tông sao có thể tha? Trẫm, trẫm liều mạng với ngươi!"
Chu Hậu Chiếu càng nói càng giận, cuối cùng dứt khoát đứng lên đánh tới Tần Kham, quyền đầu xiết chặt hung tợn vung vào mặt hắn.
Tần Kham đột nhiên trúng một quyền, đau đến nheo mắt lại, trong mắt bắn ra ánh sáng lạnh, không ngờ cũng không chút lưu tình hoàn thủ, một quyền hung hăng đấm trúng mũi Chu Hậu Chiếu, Chu Hậu Chiếu "ái chà một tiếng" ôm mũi, máu tươi chảy qua kẽ ngón tay.
Tần Kham cũng ôm mặt, chỉ vào hắn cả giận nói: "Chu Hậu Chiếu, nói thật nhé. Ta nhịn ngươi hơn mười năm rồi! Từ khi đăng cơ ngươi đã là hôn quân, ngươi tránh xa danh thần trị thế, sủng tín bát hổ nội cung, chỉ vì để tai được thanh tịnh mà cho phép Lưu Kiện Tạ Thiên trí sĩ, từ đó về sau đại quyền ngoại chính nội giao hết cho Lưu Cẩn, mấy năm đó cả quốc trên dưới lòng người bất an, loạn dân phỉ tặc các nơi liên tiếp tạo phản, Lưu Cẩn giả danh thiên tử tham ô chiếm đất, tàn sát mấy trăm đại thần trong triều, mà ngươi thì ở tít sâu trong cung chơi đùa, hồn nhiên không biết thần dân thiên hạ phải sống những ngày tháng thế nào."
" Lưu Cẩn sau khi bị tru, vốn cho rằng ngươi sẽ sửa sai, chăm lo việc nước, ai ngờ vẫn vui đùa ầm ĩ như cũ, không biết hối cải, tấu chương chư thần cả triều khuyên can ngươi cần chính đâu chỉ ngàn vạn, đều bị ngươi đem gác xó không nghe không thấy, cho nên Bạch Liên giáo tạo phản, lưu dân bắc địa tạo phản, An Hóa vương tạo phản, Ninh vương cũng tạo phản, may mà mấy năm nay ta bí mật nhờ Tổng đốc Liêu Đông Diệp Cận Tuyền chỉnh đốn biên quân, chủ động tìm chiến để luyện binh, hỏa khí kiểu mới lại bất chấp mọi giá vận tới Liêu Đông, hao hết khí lực mới xoay chuyển được thế công thủ của Minh đình và Thát tử."
Tần Kham mắt đỏ lên, đau lòng chỉ vào Chu Hậu Chiếu nói: "Ngươi làm hoàng đế thoải mái quá, quốc sự triều chính đều ném cho ti lễ giám, mấy tên hoạn quan tàn phế vẽ vòng trên tấu chương là định ra hưng vong của giang sơn, có biết triều thần chúng ta phải phí bao nhiêu khí lực và tâm huyết mới có thể duy trì sự vận chuyển của toàn bộ thiên hạ, không chỉ phải khiến nó vận chuyển, hơn nữa còn đẩy nó đi lên, tiến thêm mỗi một bước gian nan cỡ nào, thi hành một quốc sách phải đấu trí đọ dũng khí với bao nhiêu người, dùng hết cả cơ mưu, hơn mười năm sau, vất vả lắm mới nhìn thấy một chút ánh rạng đông, mắt thấy sẽ bước vào quốc thịnh dân phú quân cường, ai ngờ tên quỷ đoản mệnh ngươi lại đuối nước, hoàng đế mới vì đề phòng ta quyền bính quá nặng mà cản trở các nơi, thậm chí muốn phế tất cả kế sách cường quốc có liên quan tới ta, một lần nữa đẩy Đại Minh vào trong nước sôi lửa bỏng."
Tần Kham phẫn nộ nhìn hắn, hậm hực nói: "Ta chịu đủ tất cả rồi! Cho nên ta muốn cầm quyền! Ta cầm quyền không vì tư dục, chỉ là không muốn người vong thì chính tức, không muốn lại nhìn thấy bách tính khốn cùng, lại càng không nguyện nhìn thấy quân chế thối nát, tướng lãnh tham tài, quân sĩ ham sống, mùa đông hàng năm biên trấn Đại Minh ta lại bị gót sắt của Thát tử chà đạp đánh cướp, mà biên quân th yếu đuối như cừu, để mặc Thát tử đi lại trong quốc nội Đại Minh như chỗ không người, Chu Hậu Chiếu, tự ngươi xem lại đi xem mấy năm nay ngươi đã làm gì, để tay lên ngực tự hỏi xem có thẹn với liệt tổ liệt tông hay không, sau đó hãy mắng ta cướp đoạt chính quyền soán vị!"
Những lời này khiến Chu Hậu Chiếu ngây ngốc, hắn không ngờ bằng hữu tương giao cả đời này lại đọng nhiều oán phẫn với hắn như vậy, càng không ngờ mình làm hoàng đế mấy năm nay không ngờ lại thất bại như vậy, sau một thoáng ngẩn ngơ, Chu Hậu Chiếu mặt đỏ bừng, xấu hổ cực kỳ, cắn răng cả giận nói: "Thối lắm! Quả thực là thối lắm! Trẫm nào có không ra gì như ngươi nói, căn bản là lý do mưu triều soán vị của ngươi, trẫm trước tiên cứ đánh ngươi một trận đã rồi phân trần đạo lý sau!"
Nói xong lại một quyền đánh tới mặt Tần Kham, Tần Kham cũng không tránh, lãnh trọn một quyền này, nửa bên mặt sung vù, cười lạnh nói: "Ta chẳng thèm nói đạo lý với ngươi, đánh xong đã rồi tính! Ngươi từ nhỏ đến lớn bị chiều hư, chưa từng ăn đòn, cho nên mới ngu ngốc hồ đồ như vậy."
Hai người bỗng nhiên hét lên giận giữ, giống như hai con sói đói tranh giành đồ ăn, hung hăng đánh tới đối phương, trong cung Càn Thanh lại tức quyền đi đá trả, tiếng hét thảm liên tục.
Hoạn quan trực ngoài điện và tướng sĩ biên quân nghe thấy động tĩnh bên trong không đúng, lập tức thò cổ vào nhìn, thì thấy một đôi quân thần quyền thế nhất thân phận tôn quý nhất thiên hạ không ngờ lại vừa khóc lóc như trẻ con vừa đánh nhau, hơn nữa chiêu thức hết sức hạ đẳng, không phải móc mắt thì cũng là bóp dái, hình tượng quả thực khó coi, áo mãng bào trên người hai người sớm đã rách nát, mặt thì tím bầm. Hiển nhiên đều trúng không ít đòn.
Hoàng đế bệ hạ và Quốc Công đương triều đánh nhau,... đây là thiên cổ kỳ cảnh.
Tướng sĩ và hoạn quan Ngoài điện thấy một màn này đều sợ tới mức hít một hơi lạnh, hoạn quan gấp đến độ đi quanh ngoài điện, muốn vào can ngăn nhưng lại không dám. Hai vị Bên trong không phải hoàng đế tôn quý đến cực điểm thì cũng là trọng thần quyền bính ngập trời, bất kỳ vị nào chỉ cần mở miệng, một nội thị nho nhỏ như hắn sẽ chết tới ngay cả tro cũng chẳng còn, vả lại, ngoài điện còn có một đám biên quân Liêu Đông như lang như hổ đang hung thần ác sát nhìn hắn.
Không biết đánh bao lâu, Chu Hậu Chiếu và Tần Kham cuối cùng cũng ngừng tay. Hai người nằm trên thảm đảo của cung Càn Thanh, nhắm mắt lại thở hổn hển, trên mặt trên người toàn là vết thương, khẽ động đậy một chút là đau đớn vô cùng.
Chu Hậu Chiếu cả người đã không còn khí lực, trên mặt không biết vì sao lại mỉm cười.
"Hứ... Tần Kham, tên hỗn trướng ngươi, hơn ba mươi tuổi rồi còn xuống tay thâm độc như vậy, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đánh ta thành tuyệt hậu à?"
Khuôn mặt trắng nõn của Tần Kham cũng sưng như đầu heo, mắt thâm như cú mèo, miệng vừa động một cái là đau tới trận mắt, thống khố nhíu chặt mày.
" Bệ hạ xuống tay cũng không lưu tình, một quyền vừa rồi đánh trúng cổ ta, thiếu chút nữa thì đánh chết ta đó."
Hai người gian nan xoay người lại đối diện nhau, sau khi nhìn thấy bộ dạng không thành hình người của đối phương thì ngẩy ra, bỗng nhiên cười thành tiếng, tiếng cười càng lúc càng lớn, sau khi động tới vết thương thì lại rên rỉ.
Chu Hậu Chiếu cười không kềm chế được, vừa cười vừa thở hổn hển nói: "Hôm nay bắt đầu từ lúc ở ngoài cửa Thừa Thiên nhìn thấy ngươi, cho tới triệu kiến ngươi trong cung Càn Thanh, ta luôn cảm thấy khuôn mặt của ngươi rất đáng ghét, rất xa lạ, giống như chưa từng thấy bao giờ, khi đó ngươi ở gần ngay trước mắt ta mà lại giống như xa xôi thiên nhai, hiện tại sau khi đánh xong, ta phát hiện khuôn mặt của ngươi tuyệt không xa lạ, vẫn là bộ dạng quen thuộc năm đó, thậm chí anh tuấn hơn mấy phần, ha ha."
Tần Kham cũng cười nói: "Mấy năm nay ta càng nhìn càng thấy ngươi không vừa mắt, rõ ràng vẫn là bộ dạng đó, nhưng luôn cảm thấy phiền phức trong lòng, hôm nay sau khi đánh xong mới biết thân thiết như vậy, thì ra ngươi rất thích hợp với bộ dạng đầu heo này, hy vọng ngươi sau này sẽ tiếp tục giữ như thế."
Hai người lại cười to, cười rất vui vẻ.
Qua thời gian nửa nén hương, tiếng cười của hai người nhỏ dần trong lòng lại hiện lên vẻ đau đớn.
Cảu nhau xong, đánh xong xong, cười với nhau xong, nữa thì sao? Chuyện Nên đối mặt thì chung quy không thể trốn được.
Hai người vẫn nằm song song trên thảm, vẻ mặt Chu Hậu Chiếu dần dần trở nên nghiêm túc: "Tần Kham, ta biết ngươi lòng mang thiên hạ, ngươi nói với ta đi, ngươi hy vọng nhìn thấy Đại Minh biến thành bộ dáng gì."
Tần Kham không cần nghĩ ngợi nói luôn: "Nước thịnh, dân giàu, thương hưng, quân mạnh, nội không lo, ngoại không họa, bách tính dân gian không lo áo cơm, đại thần triều đường có thêm nhưng người thực tế có năng lực, bớt đi hạng người dối trá miệng chỉ biết nói nhân nghĩa đạo đức, thần chỉ mong có vậy."
Chu Hậu Chiếu thở dài: "Sao lại có ngày đó? Tần Kham, nguyện vọng của ngươi quá xa xôi."
"Luôn phải có người đứng ra, tự cố gắng đi làm, làm một ngày, một tháng, một năm, có lẽ thay đổi sẽ bé nhỏ không đáng kể, nhưng làm mười năm, một trăm năm, thế đạo sẽ khác, giống như Ngu Công dời núi, ngu Công làm không được, thì có con, cháu, chắt chút chít đi làm, một ngày nào đó sẽ dời được cái ngọn núi đáng ghét đó."
Chu Hậu Chiếu cười nói: "Ngươi làm việc thông minh, linh hoạt, Ngu Công dời núi không phải là tính của ngươi, ngươi sẽ làm chuyện vụng về như vậy à?"